Chương 31:

Nói xong cô ấy nhìn Hân Dao một cái, cẩn thận hỏi: “ Họ ở bên trong, cậu còn muốn đi chứ?”

Minh Hân Dao cắn môi, vẻ không sao cả cười nói:

“Đã đến nơi này đương nhiên phải đi vào, dù sao đều là chuyện quá khứ, nhiều năm như vậy rồi, hắn ta cũng đã chịu sự trừng phạt, tớ cũng không có gì không thể đối mặt cả.” Cô ấy lại kéo tay hai người: “Đi.”

Trình Vũ nhìn Văn Hi, hai người đều có chút bất đắc dĩ, Hân Dao mãi luôn thiện lương.

Đại khái mỗi lớp luôn là có mấy người sắm vai xấu làm giáo viên đau đầu, làm bạn học chán ghét, nhân vật kiểu đó dù Trình Vũ học trường quý tộc cũng thế thôi. Kẻ bất lương trong lớp họ là ba người đó. Tên quỷ hút máu là Tạ Bác Nghệ, Tạ gia cũng là gia tộc số một số hai ở Bắc Thành, thực lực vượt xa Trình gia, đại khái là bởi vì Tạ Bác Nghệ là con trai độc nhất nên bị người nhà sủng hư, khi trưởng thành không tiếp quản gia tộc, thành người nối nghiệp ưu tú, lại trởng thành kẻ ăn chơi trác táng nổi danh.

Tuy rằng Trình Vũ thật sự thấy phẩm vị của hắn một lời khó nói hết, bất quá nhờ lớn lên đẹp trai nên ăn mặc kỳ cục trong mắt mấy bạn nữ cũng là một loại cá tính. Lúc đi học không ít nữ sinh điên cuồng mê luyến mà Tạ đại thiếu cũng không cự tuyệt ai, cùng lúc kết giao mấy nữ sinh cũng là chuyện thường thường, nghe nói đã từng có nữ sinh lớn bụng tới nhà nhưng Tạ gia dùng chút thủ đoạn ép chuyện đó xuống nên không có mấy người biết.

Tên đầu trọc tên là Dịch Minh Kiệt, cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Tạ Bác Nghệ, tai tiếng lúc đi học của Tạ thiếu là không nghe lời ai, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, mà Dịch Minh Kiệt còn quá đáng hơn nhiều, Tạ Bác Nghệ có khuyết điểm gì hắn ta đều y chang mà Tạ Bác Nghệ không có hắn cũng có, Trình Vũ khinh bỉ Dịch Minh Kiệt vì hắn ta chuyên khi dễ kẻ yếu, Hân Dao khi đó cũng là nạn nhân của hắn, thậm chí lúc nghỉ hè năm ba, Dịch Minh Kiệt còn cưỡng bức Hân Dao. Khi đó Trình Vũ đã không còn là Trình đại tiểu thư, nhưng khi biết chuyện cô rất tức đặc biệt là khi thấy Hân Dao tàn tạ, cô hận không thể đem Dịch Minh Kiệt bầm thây vạn đoạn.

Không thể trông cậy vào Trình gia, Trình Vũ chỉ có thể xin cha nuôi giúp đỡ, dùng hết biện pháp có thể và được nhà Văn Hi hỗ trợ, rốt cuộc cũng đưa Dịch Minh Kiệt lên toà, vì chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa lúc ấy Trình Vũ dựa vào dư luận nên dù Dịch gia vận dụng không ít quan hệ Dịch Minh Kiệt vẫn bị phán bốn năm tù, năm trước hắn mới ra khỏi ngục giam.

Cũng vì chuyện này, Trình Vũ xem như hoàn toàn đắc tội Dịch gia, lúc trước cha nuôi xảy ra chuyện để lại nhiều khó khăn cũng có công Dịch gia làm khó dễ.

So với hai người kia, kẻ còn lại có vẻ bình thường hơn nhiều, hắn tên Lưu Húc, tuy rằng hắn không ác liệt như hai người kia nhưng ba người họ có thể chơi cùng, đương nhiên hắn cũng không tốt đẹp gì, Trình Vũ có tiếp xúc qua vài lần, người này tuy rằng hay cười hì hì, nhìn qua có vẻ dễ ở chung, nhưng hắn ta tuyệt đối là kẻ giả heo ăn thịt hổ, tóm lại ba người họ đều không phải thứ thiện lương gì.

Chút nhạc đệm qua, Trình Vũ mới vào thang máy, Văn Hi nói:

“Tạ Bác Nghệ thật là kẻ thù dai, tớ nhớ thời điểm năm hai hắn thổ lộ, lại bị cậu cự tuyệt lúc sau mới thành vậy.”

Trình Vũ cũng nhớ, thời điểm đó Tạ Bác Nghệ xác thật là thổ lộ với cô, hôm đó học thể dục, đánh bóng chuyền xong cô chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, sau đó ở hàng hiên gặp Tạ Bác Nghệ, ngày đó lớp học thể dục không nhiều, trên hàng hiên cũng không có mấy người qua, Tạ Bác Nghệ liền ở chỗ đó nói hắn thích cô.

Văn Hi như nghĩ đến thứ gì vui, che miệng cười rộ lên, học theo giọng Tạ Bác Nghệ nghiêm trang nói:

“Trình Vũ, tớ thích cậu, cậu đừng đuổi theo tên Thừa Duẫn chi nữa, cậu theo tớ, tớ sẽ đối xử tốt với cậu hơn so với hắn ta, bất kể cậu muốn gì tớ đều cho cậu.”

Kỳ thật lúc ấy Tạ Bác Nghệ thình lình nhảy ra thổ lộ cũng làm Trình Vũ không khó xử. Tuy rằng học cùng hai năm, nhưng cô và Tạ Bác Nghệ cũng không giao lưu mấy, thậm chí coi như là người của hai thế giới. Hắn là nhóm nổi danh ăn chơi trác tang mà Trình Vũ lại là niềm kiêu ngạo của lớp, vì lớp giành lấy không ít vinh quang.

Khi đó Trình Vũ cảm giác gia hỏa này đang đùa dai, cho nên lúc ấy nàng không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói:

“Xin lỗi nha, tớ không có hứng thú với cậu.”

Văn Hi càng nói càng cười vui vẻ:

“Lúc ấy Tạ Bác Nghệ không biết tớ ở dưới lầu nhìn thấy, tớ nhớ rõ lúc cậu nói xong mặt hắn như bị ai tát một cái, biểu tình đó cái mặt trắng nõn lại đen như đáy nồi haha.” Văn Hi nói đến khúc đó tựa hồ nghĩ tới gì khác sắc mặt nghiêm chỉnh nói:

“ Lại nói tiếp, Tạ Bác Nghệ khi đó chắc là thật sự thích cậu, hình như từ ngày đó hắn có mấy ngày không tới trường, tớ còn nghe người ta nói thiếu chút hắn thất tình tự sát đấy.”

Trình Vũ bĩu môi, chẳng hề để ý nói:

“ Loại người như Tạ Bác Nghệ sẽ tự sát sao? Nói ra có ai tin chứ?”

Văn Hi nghĩ nghĩ gật đầu: “Cũng đúng ha.”

Mấy người họ vào quán rượu tìm cái ghế dài, sau đó mỗi người gọi một ly Cocktail, Văn Hi còn cố ý kêu hai ca bồi rượu cho Hân Dao một người.

Trình Vũ không vui:

“ Có phải không nghĩa khí quá không? Các cậu đều có người bồi rượu vì sao tớ không có?”

Văn Hi liếc mắt một cái nói:

“ Hiện tại cậu là phụ nữ có chồng, nếu Lục Vân Cảnh biết tớ tìm nam nhân cho cậu, khiến đầu hắn xanh lè, nhất định hắn sẽ chém chết tớ, lão đại thế tớ không thể trêu vào.”

“……”

Nghe Văn Hi nói lời này, Trình Vũ có ngay ảnh minh họa đầu Lục Vân Cảnh mọc sừng, bộ dáng âm trầm nhẹ nhàng quét cũng làm người khác hít thở không thông…… Sau đó trên đầu lại đội nón xanh.

Trình Vũ hít thật sâu một hơi, không biết thế nào chứ cô cảm thấy hình ảnh đặc biệt này khá là ……

Trình Vũ hít khí lạnh, vội vàng lắc đầu xua tan ý tưởng nguy hiểm. Chậm rãi uống rượu trong bầu không khí tương đối an tĩnh, bên trong đài có nghệ sĩ ca hát cho khách nhân trợ hứng, nghe âm nhạc uống rượu ngon, cũng có thể xem là một nơi thả lỏng thể xác và tinh thần.

Văn Hi như máy bay bà già khiến tiểu ca bồi rượu mặt đỏ tai hồng, Hân Dao dễ thẹn thùng nên khi ngồi kế anh chàng bồi rượu cô ấy cũng không thoải mái lắm, chỉ trò chuyện câu được câu không, Trình Vũ không có ai bồi nên ngoan ngoãn phẩm rượu ngon, thưởng thức tiếng hát.

Vị trí của họ vừa lúc gần cửa lớn ai tiến vào chỉ cần nhấc mắt là có thể nhìn thấy.

Trình Vũ nhấp một ngụm rượu, vô ý nhấc mắt liền thấy mấy người quen tiến vào.

Văn Hi hiển nhiên cũng thấy được bọn họ, lập tức liền rủa thầm:

“ Sao lại là bọn họ, còn có Tưởng Ngân Châu kia nữa, sao cũng theo chân bọn họ luôn rồi?” Nói xong theo bản năng nhìn Hân Dao một cái, liền thấy Hân Dao nhìn nhóm người phía trước suy tư nên Văn Hi không nói thêm gì nữa gì.

Mấy người họ đều là người quen, Giản Chu Nghiên, Trình Tư Mông, Trình Phi cùng Lục Thừa Duẫn cộng thêm Tưởng Ngân Châu.

Tưởng Ngân Châu cùng khối với Trình Vũ nhưng không cùng một ban, từng cùng Minh Hân Dao yêu đương, chỉ là nhà họ Tưởng ghét bỏ gia cảnh Hân Dao sa cơ thất thế nên cực lực ngăn cản hai người họ ở bên nhau. Hân Dao nhìn mỏng manh nhưng lòng tự trọng rất mạnh, biết chuyện liền quyết ý tách ra, chỉ là Tưởng Ngân Châu không bỏ được, dù Tưởng gia cố ý muốn hắn cùng Trình Tư Mông qua lại hắn cũng chậm chạp không tỏ thái độ, ước chừng giai đoạn này là phản kháng, cũng là hy vọng Hân Dao có thể trở về, hai người này cũng thật là một đôi số khổ.