Chương 24:

Hắn đột nhiên phát ra tiếng làm cô hoảng sợ, Trình Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, liền thấy hắn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, đầu tựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Trình Vũ nhìn chung quanh, trong xe cũng chỉ có ba người, tài xế hiển nhiên không phải đối tượng hắn muốn nói.

Cho nên, lời này là nói với cô?

Chỉ là, sao đột nhiên hắn nói lời này? Hắn giải thích? Bất quá vì sao phải giải thích chứ? Nhưng cái biểu tình đó lại không giống giải thích, mà giống trần thuật một sự thật.

Trình Vũ không rõ ý gì, bất quá cô vẫn gật đầu: “ Ừ, tôi đã biết.”

Lúc sau hắn không nói gì nữa.

Tối nay Trình Vũ cũng không ngủ ngon, giấc mộng hỗn loạn, chỉ là khi tỉnh lại thì không nhớ rõ nội dung. Ngày hôm sau dậy muộn, khi xuống lầu thì thấy Lục Vân Cảnh đã ngồi ở bàn ăn cơm.

Hôm nay hắn mặc áo sơ mi xanh biển và quần đen dài, quần áo càng làm khuôn mặt hắn nghiêm túc ngưng trọng.

Hắn đem bánh mì cắt khối nhỏ, lại dùng nĩa thong thả đưa vào trong miệng, một kẻ nguy hiểm lúc này giơ tay nhấc chân lại lộ ra cảnh đẹp ý vui.

Trình Vũ nghĩ tối chuyện hôm qua, rõ ràng đã thuyết phục mình, chỉ là khi nhìn Lục Vân Cảnh cô vẫn rất lo lắng, cảm thấy tới gần người như vậy cần quá nhiều dũng khí.

Trình Vũ hít sâu mới đi đến bàn ăn ngồi xuống, Thất tẩu hai mảnh bánh mì lên, là cô thích ăn vị nho.

Trình Vũ nhìn thoáng qua, thấy Lục Vân Cảnh ăn bánh bao, Trình Vũ nói với Thất tẩu: “ Hôm nay tôi muốn ăn bánh bao.”

Thất tẩu lập tức nói: “Tôi lấy lại ngay.”

Trình Vũ lại nhìn lướt qua Lục Vân Cảnh cắt bánh mì thành khối nhỏ, cô gom dũng khí nói:

“Tôi muốn ăn phần tiên sinh vừa cắt xong.”

Thất tẩu: “……”

Thất tẩu sửng sốt một chút, thấy Trình Vũ không phải nói giỡn vẻ mặt rất khó xử nhìn Lục Vân Cảnh.

Lục Vân Cảnh nghe xong cũng dừng lại động tác, khẽ nâng mắt nhìn Trình Vũ, ánh mắt thâm thúy làm nhân tâm sợ hãi.

Trình Vũ đối mắt tí tẹo mà trong lòng lộp bộp thành tiếng, vì muốn tới gần Lục Vân Cảnh cô phải biết điểm mấu chốt, cô muốn biết…… Hắn có thể chịu đựng cô đến mức nào.

Cho nên cô mới mạo hiểm tìm đường chết nói câu đó với thất tẩu muốn ăn bánh Lục Vân Cảnh cắt xong.

Nhưng khi Lục Vân Cảnh nhìn Trình Vũ liền hối hận, cảm giác như mình xúc phạm người có quyền thế, tuy rằng Lục Vân Cảnh sẽ không đến mức bởi vì những lời này mà làm gì cô, chỉ là cô sợ sự âm trầm , cao thâm khó đoán của hắn, nếu không phải vì ích lợi đại khái sẽ chẳng ai nguyện ý tiếp xúc với hắn.

Trình Vũ cảm thấy mình sắp cứng đờ thì Lục Vân Cảnh dời mắt, cũng không nói gì, trực tiếp đem bánh mì đẩy đến trước mặt cô, lại nói với Thất tẩu lấy phần khác cho hắn. Thất tẩu cũng nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi xuống.

Trình Vũ nhìn phần bánh mì đến ngẩn cả người, thân thể lại thêm cứng đờ.

Lục Vân Cảnh cư nhiên đem bánh mì cắt xong cho cô……

Cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Thất tẩu đã đem bánh mới lên, hắn thong thả cắt cái khác, tựa hồ cắt bánh cho cô cũng không có lạ.

Trình Vũ dùng nĩa ăn bánh mì, vì làm cho Lục Vân Cảnh ăn nên ngọt, vị cũng không con. Bất quá Trình Vũ đang rối ren ăn cũng không ra hương vị gì.

Lục Vân Cảnh ăn xong bữa sáng liền đi ra ngoài, theo thường lệ mọi người cung kính nhìn hắn ra cửa. Trình Vũ ngồi ở bàn ăn nhìn bóng Lục Vân Cảnh rời đi, ánh mặt trời làm thân hình hắn tản ra hào quang lóa mắt.

Trình Vũ chống cằm híp mắt nhìn, vừa ăn bánh mì vừa nghĩ, Lục Vân Cảnh cũng không đáng sợ lắm, còn cắt bánh mì cho cô. Nhìn phương thức này có vẻ không khó thay đổi. Đại khái là hắn không chủ động, Trình Vũ lại xa cách, muốn trốn tránh nên hắn cũng không tới gần, nhưng nếu cô chủ động một chút có lẽ Lục Vân Cảnh sẽ khác.

Cho nên về sau cô cố tới gần hắn một chút, Trình Vũ muốn biết con người phía sau vẻ ngoài lạnh nhạt của Lục Vân Cảnh rốt cuộc thế nào. Cô muốn biết hắn suy nghĩ gì, càng muốn biết ngoài nhường bánh mì, thì hắn còn có thể chịu đựng cô đến khi nào. Xác thực là cô muốn biết lòng nam nhân này có cô hay không.

Ăn xong cơm sáng Trình Vũ liền đến cửa hàng —— Hệ thống Phẩm Cách, cách phong lam nhã vọng khoảng nửa giờ xe, Trình Vũ vẫn đi xe của Lục Vân Cảnh, trong gara toàn siêu xe, cô chọn chiếc tiện nghi Maserati.

Luật sư đi cùng vì sinh thời cha nuôi lập di chúc trao quyền cho nên thủ tục rất thuận lợi. Chưa quá hai giờ Trình Vũ đã thành tổng giám đốc.

Văn phòng của Phẩm Cách ở trên lầu, tòa cao ốc năm tầng hai mặt tiền, ba tầng là khu nhà ăn, còn hai tầng trên là khu vực nhân viên.

Xong nghi thức chào hỏi Trình Vũ liền triệu tập các bộ phận họp mặt, họp xong cô cùng các trưởng bộ phận đi thị sát nhà ăn.

Hiện giờ Phẩm Cách tổng cộng có 26 chi nhánh, các chi nhánh hình thức khá giống nhau, quy mô lớn nhất đương nhiên là tổng cửa hàng. Đại khái biết tổng giám đốc muốn tới thị sát, cho nên công nhân đã sớm chuẩn bị, hết thảy đều khiến Trình Vũ vừa lòng.

Trình Vũ xem xét từ lầu ba, đến lầu một đột nhiên có phục vụ chạy tới nói nhã gian lầu ba có khách nói là bằng hữu tìm cô.

Trình Vũ hỏi là ai, người phục vụ chỉ nói là một khách nam. Làm buôn bán phải dĩ hòa vi quý, nếu là bằng hữu làm chủ nhân vẫn nên gặp mặt.

Chỉ là Trình Vũ không ngờ người tới là Lục Thừa Duẫn, gõ cửa đi vào liền thấy Lục Thừa Duẫn ngồi ở cửa sổ, bưng một ly trà.

Nghe tiếng đẩy cửa hắn quay đầu nhìn qua, khóe miệng hơi cong, nụ cười ôn hòa thủy nhuận, âm thanh cũng thuần hậu êm tai:

“ Em đến rồi?”

Trình Vũ khách khí cười:

“ Sao anh lại ở đây?”

Hắn nói: “Nghe nói em tiếp nhận Phẩm Cách cho nên anh lại chúc mừng.”

“Cảm ơn.”

“……”

Hắn trầm mặc trong chốc lát:

“Thế nào? Thuận lợi chứ?”

Trình Vũ gật đầu:

“Rất thuận lợi.” Trình Vũ nhìn trên mặt bàn nói:

“ Anh gọi cơm chưa? Tôi gọi phục vụ.”

“Trình Vũ.” Hắn lại gọi cô.