Trình Vũ đang định rời đi, cô còn chưa kịp quay người thì có một chiếc xe từ từ tấp vào bên cạnh dừng lại, từ trên xe bước xuống là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn dài.
Cô ta đứng ở trước xe nhìn thấy hai người ở cửa có chút ngẩn người, sau đó thản nhiên mỉm cười như không có việc gì, đi đến trước mặt Trình Vũ nhiệt tình chào hỏi.
"Trình Vũ, bây giờ cô định đi sao?" Cô đi tới gần bên người Lục Thừa Doãn, rất tự nhiên nắm tay anh ta, lại nói: "Cô có muốn lại đi vào ngồi một chút nữa hay không?"
Cô gái có mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay càng lộ ra trắng nõn động lòng người, ngũ quan của cô ta lớn lên rất tinh xảo, trang điểm cũng không có chỉnh sửa nhiều, nhưng lại có thể cho người ta cảm giác tươi sáng rực rỡ, xinh đẹp.
Tên cô ta gọi Giản Chu Nghiên, là bạn cùng lớp trung học trường cấp 3 của Trình Vũ, cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giản. Thực lực kinh tế của nhà họ Giản và Nhà họ Trình theo được cho tương đương, mà tuổi tác của Giản Chu Nghiên và Trình Vũ lại bằng nhau, cho nên từ nhỏ hai người cũng bị người bên ngoài lấy ra làm so sánh. Có so sánh thì sẽ có cạnh tranh, vì vậy ngay từ đầu cô và Giản Chu Nghiên đã được định sẵn là không làm bạn với nhau được, và họ thực sự không phải là bạn bè.
Chỉ là, gần đây, dù là thành tích học tập hay là tài năng cá nhân, Giản Chu Nghiên đều hơi thua kém Trình Vũ một bậc. Trước khi cô mười tám tuổi, cô và Giản Chu Nghiên cũng coi là cùng cấp bậc, tranh cường háo thắng, đều hi vọng bản thân mình là tiêu điểm để tất cả mọi người chú ý, mà mọi chuyện Giản Chu Nghiên đều thua kém cô một chút, vì là bạn cùng lớp nên trên mặt mũi họ vẫn lễ phép và khách sáo với nhau, nhưng trong lòng cô ta cũng sẽ không vui.
Vào sinh nhật lần thứ 18 của cô, với tư cách là bạn thân nhất của Trình Vân Mông tự nhiên Giản Chu Nghiên đứng ở trong phòng của Trình Vân Mông, cô ta không muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt. Sau đó, đại khái cảm giác dưới lầu xảy ra biến cố, hai người mới xuống lầu đến xem náo nhiệt, lại không nghĩ rằng lần này náo nhiệt lại đặc sắc như vậy.
Và ngay sau khi ông cụ Trình ở trước mặt mọi người tuyên bố Trình Vũ không phải không phải con cháu nhà họ Trình, trong lúc Trình Vũ bị đả kích khϊếp sợ bởi tin tức này đến thất thần, từ trên cầu thang cao Giản Chu Nghiên không cẩn thận đã dẫm vào váy, thân thể nghiêng một cái đυ.ng phải Trình Vân Mông. Mà theo bản năng Trình Vân Mông bổ nhào về phía trước, nhưng rất không may lần bổ nhào về phía trước này lại bổ nhào chính ở vào Trình Vũ, người đang trong lúc khϊếp sợ hoàn toàn thất thần.
Không hề ngoài ý muốn, Trình Vũ từ bên trên cầu thang lăn xuống dưới, gãy chân phải, thiếu chút nữa cô bị tàn phế.
Sau đó cô Giản "áy náy đến xấu hổ" lại để người mang rất nhiều thứ đến cho Trình Vũ, còn rất tự giác trả tiền thuốc men cho Trình Vũ, thậm chí còn đứng bên giường rất thành khẩn xin lỗi cô.
Khi đó ông cụ Trình đã tuyên bố thân phận của cô trước mặt mọi người, thì ra ông muốn nói cho tất cả mọi người, cô không phải là cháu gái đứng đắn nhà họ Trình, về sau cũng sẽ không được hưởng đãi ngộ, lợi ích từ nhà họ nữa. Nếu như đổi lại là dĩ vãng, Giản Chu Nghiên làm sao có đủ cản đảm làm chuyện như vậy? Còn không phải nhìn thấy thân thế của cô bị vạch trần, nhà họ Trình sẽ không nâng đỡ bảo vệ cô nữa mới ra tay với cô.
Không có sự bảo vệ nâng đỡ của nhà họ Trình, hơn nữa mặc dù ba nuôi của cô tức giận nhưng ông chưa thật sự là người nối nghiệp chính thức của nhà họ Trình, ông cũng không có cách nào chống lại cạnh tranh với nhà họ Giản, cho nên chuyện này dừng lại ở đó không giải quyết được gì như vậy.
Về sau theo sự kiện kia cô bị nhà họ Trình bỏ rơi, lại gãy đi chân, cô không bao giờ là sự.. tồn tại chói mắt nhất nữa, mà cô thiếu chút nữa trở thành tàn phế cũng không thể làm được việc mà bản thân mình ưa thích nữa. Còn Giản Chu Nghiên, dưới sự nâng đỡ của gia tộc, hơn nữa Trình Vũ không còn tư tách để so sánh, cô ta càng ngày càng chói mắt, hôm nay đã thành người nổi tiếng ở thành Bắc đứng số một số hai rồi.
Mà lúc trước sở dĩ cô căm hận Lục Thừa Doãn như vậy, không chỉ vì sự phản bội của anh ta, mà còn vì đối tượng đính hôn của anh ta không phải ai khác, chính là Giản Chu Nghiên. Tại sao không phải người khác mà hết lần này tới lần khác lại là Giản Chu Nghiên? Rõ ràng anh ta cũng biết chính cô ta đã đẩy cô xuống lầu và bị gã gãy chân! Dù là anh ta chỉ cần hơi chút yêu thương cô thì an ta cũng sẽ không lựa chọn đính hôn với Giản Chu Nghiên.
Giản Chu Nghiên khoác cánh tay của Lục Thừa Doãn, cười tươi như hoa, "Tôi và Thừa Doãn sẽ cử hành hôn lễ vào mấy tháng sau, đến lúc đó cô Trình Vũ cũng phải tới tham gia đấy, Thừa Doãn nhìn thấy cô đến sẽ rất vui vẻ."
Sắc mặt của Trình Vũ cũng không có biến hóa bao nhiêu, cô chỉ gật đầu, hơi có vẻ qua loa nói: "Chúc mừng hai người trước, đến lúc đó nếu tôi rảnh thì tôi sẽ đến."
Trình Vũ cũng không muốn mất thời gian với họ nên đã lên xe rời đi.
Trở lại Phong Lam Nhã, Trình Vũ giao xe cho tài xế lái vào ga ra, cô bước vào biệt thự chuẩn bị lên lầu, thấy Chị Bảy đi ra từ phòng bếp, nghĩ đến gì đó, cô bèn hỏi một câu: "Anh ấy đã trở về rồi sao?"
Chị Bảy chỉ vào đằng sau cô, "Cậu chủ đã trở về được một lúc rồi, đang tập luyện ở phía sau."
Trình Vũ vô ý thức liếc nhìn về phía sân sau, thầm nghĩ buổi sáng anh mới tập luyện, lúc này lại rèn luyện, Lục Vân Cảnh thật đúng là đủ liều và mạnh mẽ.
Trình Vũ nghĩ nghĩ cũng không đi lên lầu nữa, mà cô đi thẳng ra sân sau. Sau khi băng qua khu vườn là đến sân huấn luyện của Lục Vân Cảnh. Xung quanh sân tập có một vòng lưới sắt và một cánh cửa được mở ngay phía trước. Lúc này, có bốn hoặc năm người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa. Đây là vệ sĩ của Lục Vân Cảnh. Trong lúc Lục Vân Cảnh tập luyện, bọn họ cũng sẽ ở cửa ra vào chờ lệnh, đương nhiên cũng là bảo vệ Lục Vân Cảnh trong lúc tập không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.