Trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý tưởng đáng sợ, ở trong nháy mắt đầu óc cô đột nhiên như bị treo máy, trong lúc choáng váng Trình Vũ hoàn toàn không màng hậu quả, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực anh, đôi tay cô ôm chặt vòng eo anh, thân thể dính sát trên ngực anh.
Mặc dù anh là người lạnh như băng nguy hiểm, nhưng khi ôm anh lại thấy vừa rộng lớn ấm áp vừa thoải mái, có cơ bắp căng chặt, bả vai dày rộng làm cô có một loại cảm giác kiên định.
Tham luyến ôm ấp đã triệt tiêu nỗi sợ hãi của cô với anh, cô ôn anh, trong lúc nhất thời lại luyến tiếc buông ra.
Lục Vân Cảnh cũng không ngờ cô sẽ đột nhiên ôm lấy anh, anh nhăn mày lại, thân thể cũng lộ ra vài phần cứng đờ, qua một lúc lâu anh mới cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc đầu nhỏ đang dựa vào trong lòng ngực anh kia.
"Trình.. Vũ?" Anh không xác định gọi cô.
Trình Vũ từ trong lòng ngực anh dò đầu ra nhìn anh, không biết có phải nhìn từ phương hướng này hay không mà sắc mặt của Lục Vân Cảnh dường như không còn âm trầm như trước kia nữa.
Chỉ là anh nhăn mày rất sâu khiến cho ánh mắt anh lộ ra một loại sắc bén, trong lòng Trình Vũ đột nhiên nhảy dựng nhưng cô vẫn không buông anh ra.
"Sao.. Làm sao vậy?" Giọng điệu mang theo run rẩy, trên thực tế cô vẫn sợ anh.
"Em không nên tới gần anh như vậy." Tiếng nói trầm thấp dường như có chút khẽ thay đổi, nhưng nghe vào trong tai lại càng từ tính êm tai: "Sẽ rất nguy hiểm."
Trình Vũ sửng sốt một chút, nguy hiểm? Anh nói tới gần anh sẽ nguy hiểm sao? Cô nghĩ nghĩ hỏi anh: "Có phải anh sợ nếu em và anh thân cận quá, đối thủ của anh sẽ thương tổn đến em phải không?"
"Không." Anh trả lời rất kiên quyết: "Chỉ cần em ở bên người anh thì không ai có thể gây thương tổn cho em được."
Trình Vũ lại càng thêm buồn bực: "Nhưng chính anh nói em tới gần anh sẽ rất nguy hiểm, nếu nguy hiểm này không phải từ đối thủ của anh, vậy nó đến từ đâu chứ?"
Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, gằn từng chữ: "Đến từ anh."
"..."
Trình Vũ ngơ ngác nhìn anh, anh vẫn nhíu mày, ánh mắt sắc bén, sắc mặt lạnh băng, anh cũng không ôm cô nhưng cũng không đẩy cô ra, lời anh nói làm trong lòng Trình Vũ không ngừng kinh hoàng, cô hoãn một lúc lâu mới hỏi:
"Anh? Anh sẽ nguy hiểm như thế nào?"
Giọng điệu của anh vẫn trầm thấp, còn nhiễm tia lạnh lẽo: "Rất nguy hiểm, nguy hiểm em không thừa nhận nổi."
Nghe anh nói xong những lời này Trình Vũ bỗng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tràn ngập từ trên người anh mở ra, mà cô giống như si ngốc, thậm chí hai tay cô còn ôm chặt lấy anh hơn, cô nhìn Lục Vân Cảnh trước mắt đang lộ ra sát khí, cô thật sự rất muốn biết sự dịu dàng giấu ở đằng sau sát khí đến tột cùng là dạng như thế nào?
Cho nên, cô cười cười với anh, Trình Vũ nói từng câu từng chữ với anh: "Lục Vân Cảnh, em không sợ."
Cô nhìn thấy ánh mắt anh trong nháy mắt híp lại, mà tầm mắt của anh dừng ở trên người cô càng đông lạnh hơn.
"Không sợ?" Anh cười khẽ, giống như trào phúng lại mang theo một loại lạnh lẽo: "Rõ ràng em rất sợ anh, vì sao.." Anh nói xong đột nhiên hai mắt híp lại, trong mắt hiện ra sự sắc bén, anh đột nhiên duỗi tay nắm cằm cô, mặc dù sức không lớn nhưng đủ bức cô ngửa đầu nhìn thẳng vào anh, tầm mắt sắc bén của anh nhìn gần cô, giọng điệu thay đổi: "Loại người như Lục Vân Cảnh này nhìn thôi đã khiến cho người khác sợ hãi, tớ cũng chỉ muốn trốn hắn đến rất xa, tốt nhất là cứ duy trì hình thức vợ chồng bên ngoài là được, chứ thích anh ta gì đó, tớ và anh ta là người hoàn toàn thuộc về hai thế giới, cũng không có khả năng thích anh ta." Anh nói xong, cúi đầu đối diện với cô, giọng điệu lạnh băng sắc bén: "Lời này.. Là em nói?"
"..."
Trình Vũ đột nhiên giật mình một cái, cô cẩn thận suy nghĩ, dường như cô đã từng thật sự nói qua những lời này, là nói với Minh Hân Dao và Văn Hi, đó là lúc mới kết hôn không lâu, họ tới thăm, Văn Hi mới bảo cô thử thích Lục Vân Cảnh, đó là lúc cô và Lục Vân Cảnh kết hôn không lâu, các cô ấy đến thăm cô. Văn Hi thậm chí còn đưa ra ý kiến bảo cô thử thích Lục Vân Cảnh, cô ấy nói dù sao cũng đã gả cho anh rồi không bằng lợi dụng đoạn hôn nhân này, nhưng cô đã phủ quyết lời đề nghị của Văn Hi, sau đó mới có một đoạn lời nói kia.
Chỉ là những lời này là cô ngầm nói nhỏ với bạn bè thôi làm sao Lục Vân Cảnh lại biết được, chẳng lẽ anh nghe lén bọn họ nói chuyện? Hoặc là nói trong lúc vô ý bị anh nghe được?
Anh buông cô ra, thong thả ung dung đặt hòm thuốc xuống, sắc mặt anh đã khôi phục như thường, giọng điệu cũng không lãnh lệ bức người như vừa nãy nữa: "Anh đã nói rồi, em muốn cái gì thì trực tiếp nói cho anh là được, không cần phải như thế."
"..."
Trong lúc nhất thời, Trình Vũ cũng không biết nói gì.
Lục Vân Cảnh nói xong những lời này bèn đi thẳng đến sân sau.
Trình Vũ ngơ ngác đi ra khỏi phòng chứa đồ, cho đến khi trở lại phòng mình mới thở dài một hơi, cô không ngờ tới những lời cô đã từng nói lại bị Lục Vân Cảnh nghe được. Trên thực tế đoạn ký ức này đối với cô mà nói đã thuộc về thời kỳ xa xăm, nếu không phải lần trước Văn Hi nhắc cô thì hơn phân nửa cũng không nhớ nổi, nhưng đối với Lục Vân Cảnh bây giờ thì cũng không bao lâu, rốt cuộc bọn họ kết hôn cũng chỉ hơn nửa năm.
Không lâu trước đó mới nghe thấy trọng miệng cô nói sợ hãi anh, muốn tránh anh càng xa càng tốt, vĩnh viễn sẽ không thích anh, nhưng không lâu sau cô lại đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác tới gần anh, đừng nói là Lục Vân Cảnh là người có tính cách cẩn thận, chính là đổi thành những người khác cũng không khỏi nghĩ nhiều.
Cũng khó trách Lục Vân Cảnh cảm thấy cô tới gần anh là có ý đồ, Trình Vũ cả người vô lực ngã ở trên giường, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào với Lục Vân Cảnh. Nói với anh thật ra cô tới gần anh cũng không phải có ý đồ gì với anh mà là cô.. Cô thật sự thích anh.