Chương 44: Kẻ Gϊếŧ Người xuất hiện (3)

Hơn nữa chuyện của Dịch Minh Kiệt và Minh Hân Dao, mặc dù giờ đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng cô vẫn không rất không vừa mắt với nhóm người này, đương nhiên bọn họ cũng không vừa mắt cô.

Trình Vũ nhìn đã hiểu rõ, cô biết nhóm người này vốn đã không muốn giúp đỡ, thế mà cô còn trông cậy vào nhóm người Tạ Bác Nghệ này giúp cô, đầu cô chắc là bị lừa đá rồi, cô thật là ngốc.

Trình Vũ không muốn lại làm chuyện vô ích, trừng anh ta một cái liền trực tiếp bơi trở về, mới vừa quay người lại, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ thoải mái của Tạ Bác Nghệ vang lên: "Nghe nói trong sông Đại Vũ này có cá ăn thịt người, cô phải cẩn thận một chút, đừng khiến mình trở thành mỹ thực của cá nha."

Trình Vũ bĩu môi cũng không quay đầu lại, tiếp tục bơi trở về, chỉ là mới bơi trong chốc lát đã nghe Tạ Bác Nghệ lạnh lùng nói: "Mấy cô gái biết bơi kéo cô ta lên."

Sau khi Trình Vũ bị mấy người phụ nữ túm lên trên bờ, nhìn Tạ Bác Nghệ đút tay vào túi đứng ở trước mặt mình với vẻ mặt trào phúng nhìn mình, Trình Vũ cảm thấy con hàng này bị bệnh tâm thần không nhẹ.

Quần áo mỏng manh mà Trình Vũ ở trong nước ngâm lâu như vậy, quần áo đã bị ướt đẫm, khi cô bị kéo lên thì có một thanh niên bình phẩm: "Chà, dáng người không tồi nhỉ."

Tạ Bác Nghệ nhăn mày lại, đột nhiên anh ta áo cởi chiếc áo thun rộng thùng thình kia của anh ta ra, vô cùng thô lỗ tròng lên người Trình Vũ, Trình Vũ trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, cả giận nói: "Anh làm gì đó?"

Trình Vũ muốn cởϊ áσ ra ném trả lại cho anh ta, lại nghe Tạ Bác Nghệ lạnh lùng nói: "Không muốn bị người ta dùng đôi mắt ăn đậu hủ của cô thì cô hãy ngoan ngoãn mặc vào."

"..."

Trình Vũ liếc mắt nhìn đám thanh niên chẳng có tí đứng đắn nào ở phía sau anh ta, cuối cùng vẫn bỏ ý định cởi đồ trả cho anh ta.

Tạ Bác Nghệ ngồi xổm trước mặt cô hỏi: "Sao cô ở chỗ này?"

Trình Vũ nghĩ dù gì cũng coi như anh ta đã cứu cô lên, tạm bỏ qua những ân oán trước kia, liền chỉ về phía đối diện vách núi nói: "Tôi rơi xuống từ đó xuống."

Tạ Bác Nghệ híp mắt nhìn cô, không trả lời, vẻ mặt con mẹ cô cô coi tôi là tên ngốc hả?

Trình Vũ nghiêm túc nói: "Tôi không lừa anh, trên vách núi đối diện trước mặt là vườn trái cây nhà tôi, lúc tôi chơi bên trong thì gặp một người mặc áo đen, người nọ muốn gϊếŧ tôi, khi tôi đánh nhau với hắn ta không chú ý mới ngã từ trên xuống."

Khoé miệng Tạ Bác Nghệ giật giật, cong môi lạnh lùng cười nói:

"Cô còn dám vũ nhục chỉ số thông minh của tôi như vậy nữa thử xem."

Trình Vũ: "..."

Trình Vũ đơn giản phất tay, anh ta không tin cô thì cô cũng lười nói.

"Đúng rồi, cho tôi mượn di động của anh tôi dùng một chút."

Tạ Bác Nghệ như nghe được chuyện cười: "Nơi này cũng không có tín hiệu, cô cần di động có ích lợi gì gì?"

"Vậy làm thế nào mấy người trở về được?"

Tạ Bác Nghệ chỉ mấy cái du thuyền cho cô nhìn, Trình Vũ nghĩ nghĩ liền nói: "Tôi có việc gấp, anh có thể cho người đưa tôi trở về hay không, chờ khi an toàn về đến nhà tất nhiên tôi sẽ hậu tạ."

Tạ Bác Nghệ cười nhạo ngay: "Ai hiếm lạ mấy thứ cảm tạ đó của cô?" Nói xong cũng không thèm để ý đến cô, anh ta trở lại bàn chơi bài với bạn bè.

Nhóm người bọn họ có lẽ có mười mấy người cả trai lẫn gái, sau khi Tạ Bác Nghệ ngồi vào ghế liền ôm một mỹ nữ ngồi trên đùi, thỉnh thoảng hôn cô ta một chút, khi thì tay lại tác loạn trên người cô ta một chút, có lẽ cô gái đó cũng quen rồi nên không hề né tránh, tùy tiện cho anh làm bậy.

Trình Vũ xem đến lắc đầu, cô đứng dậy đánh giá nơi này một chút, bên này là vách đá, căn bản không có đường lên núi, phương tiện duy nhất có thể đưa người ra ngoài cũng chỉ có du thuyền.

Nhưng cô cũng không lái du thuyền, hơn nữa có vẻ Tạ Bác Nghệ kéo cô từ sông lên cũng không có ý định đưa cô trở về.

Cũng không biết khi nào nhóm người Tạ Bác Nghệ mới rời đi, lúc anh ta đi có hảo tâm lòng tốt mang theo cô không, bác Dương có biết cô rớt xuống từ vách núi chưa, nếu ông ấy biết liệu có lập tức gọi điện thoại thông báo cho Lục Vân Cảnh hay không, mà giờ phút này xa anh đang ở nước ngoài công tác, sau khi Lục Vân Cảnh biết tin liệu có vội vàng trở về cứu cô hay không?

Anh sẽ đến sao? Thật sự Trình Vũ có chút chờ mong khi anh biết cô gặp chuyện ngoài ý muốn, phản ứng của anh sẽ lạnh nhạt hay là sẽ nóng vội vì cô?

Lòng nóng như lửa đốt? Anh sẽ có lúc như vậy sao?

"Tôi mang cô đi thay quần áo nhé?"

Đột nhiên có một giọng nói êm tai vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô, Trình Vũ quay đầu nhìn lại, thấy trước mắt mình là một cô gái cao gầy gợi cảm, cô nhận ra cô ấy là người vừa mới ngồi trên đùi Tạ Bác Nghệ kia.

Trình Vũ nghĩ quần áo ướt trên người cũng không thoải mái, liền nói: "Vậy làm phiền cô."

Cô gái đưa cô vào biệt thự, lại cầm một bộ quần áo đưa cho Trình Vũ: "Đây là quần áo của tôi, chắc là cô mặc cũng vừa."

Trình Vũ cảm ơn cô ấy rồi đi vào tắm rửa, nước ấm xông vào người khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô thay quần áo xong ra ngoài, cô gái kia mới đưa cho cô một chén đường đỏ ấm áp, cô ấy cười nói với cô: "Uống chén nước này cho ấm người chút."

Thiếu nữ rất nhiệt tình, nụ cười cũng rất đẹp, Trình Vũ nhận nước đường đỏ uống, lại nghe thấy thiếu nữ nói: "Tôi tên Mỹ Mỹ, cô tên gì?"

Trình Vũ thấy thiếu nữ rất nhiệt tình với cô bèn cười nói: "Tôi tên Trình Vũ."

Hà Mỹ Mỹ nghe thấy tên cô lại sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: "Hóa ra cô là Trình Vũ."

"Hả?" Trình Vũ khá khó hiểu: "Cô biết tôi sao?"

Hà Mỹ Mỹ cúi đầu cười nói: "Bạn bè bên cạnh Tạ thiếu khi trêu ghẹo anh ấy thường xuyên nhắc đến tên của cô, Tạ thiếu nghe xong rất tức giận, sau đó đánh bọn họ."

Trình Vũ theo bản năng lắc đầu, chỉ cảm thấy nhóm người này thật sự là ấu trĩ.

"Có phải cô nói quá nhiều rồi hay không?"

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói làm cho Hà Mỹ Mỹ hoảng sợ, cô ấy vừa quay đầu lại thì thấy Tạ Bác Nghệ đứng ở cửa, dường như cô ấy có hơi sợ Tạ Bác Nghệ, lộ ra lo lắng nói: "Em.. Em chỉ cùng cô Trình nói chuyện thôi." Tạ Bác Nghệ không nói gì, Hà Mỹ Mỹ cũng rất biết điều, ngoan ngoãn đi ra ngoài.