Chương 33: Anh mua hoa cho cô (3)

Chút nhạc đệm này đi qua, lúc này mấy người Trình Vũ mới đi vào thang máy, Văn Hi nghĩ đến cái gì đó bèn nói: "Tạ Bác Nghệ kia thật đúng là kẻ thù dai, mình nhớ thời điểm năm hai anh thổ lộ với cậu lại bị cậu từ chối, đúng là tên lúc sau mới thành vậy."

Trình Vũ cũng nhớ tới, năm hai đó đúng là Tạ Bác Nghệ có thổ lộ với cô, hôm đó học thể dục, đánh bóng chuyền xong cô chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, sau đó ở cửa hàng lang gặp được Tạ Bác Nghệ, ngày đó lớp học thể dục không nhiều, trên hàng lang cũng không có mấy người qua lại, Tạ Bác Nghệ ngăn lại cô ở chỗ đó nói rằng anh ta thích cô.

Văn Hi như nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, che miệng cười rộ lên, học theo giọng điệu của Tạ Bác Nghệ nghiêm trang nói: "Trình Vũ, tớ thích cậu, cậu đừng đuổi theo anh Thừa Duẫn gì nữa nhé, cậu theo tớ đi, tớ sẽ đối xử tốt với cậu hơn so với anh ta, bất kể cậu muốn gì tớ đều cho cậu."

Thật sự lúc ấy Tạ Bác Nghệ thình lình nhảy ra thổ lộ cũng làm cho Trình Vũ không biết phải làm sao cả. Mặc dù học cùng hai năm nhưng cô và Tạ Bác Nghệ cũng không có mấy lần nói chuyện với nhau, thậm chí còn coi như là người của hai thế giới khác nhau. Anh ta là một trong ba người nổi danh ăn chơi trác táng nhất lớp cô, mà Trình Vũ lại là niềm kiêu ngạo của lớp, vì lớp giành lấy không ít vinh quang.

Khi đó cảm giác đầu tiên của Trình Vũ chính là con hàng này đang đùa dai, cho nên lúc ấy cô cũng không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói với nah ta: "Xin lỗi, tớ không có hứng thú với cậu."

Văn Hi nói đến chỗ này càng nói càng cười vui vẻ: "Lúc ấy Tạ Bác Nghệ không biết tớ ở dưới lầu nhìn trộm, tớ còn nhớ rõ lúc cậu nói xong mặt anh ta như bị ai tát một cái, biểu tình đó - cái mặt trắng nõn lại đen như đáy nồi haha." Văn Hi nói đến chỗ này tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi chút nghiêm chỉnh nói: "Lại nói tiếp, khi đó có lẽ Tạ Bác Nghệ thật sự thích cậu, tớ nhớ rõ từ ngày đó anh ta có mấy ngày không tới trường, tớ còn nghe người ta nói anh ta suýt chút nữa rầu rĩ không vui tự sát đấy."

Trình Vũ bĩu môi, chẳng hề để ý nói: "Loại người như Tạ Bác Nghệ này sẽ tự sát sao? Nói ra có ai tin chứ?"

Văn Hi nghĩ nghĩ cũng gật đầu: "Cũng đúng ha."

Mấy người họ vào quán rượu tìm cái ghế dài, sau đó mỗi người gọi một ly Cocktail đặc sắc của quán này, Văn Hi còn cố ý kêu hai soái bồi rượu cho mình và Hân Dao mỗi người một người.

Trình Vũ nhìn thấy thì không vui:

"Tớ nói này, cậu có phải không có nghĩa khí quá hay không? Các cậu đều có người bồi rượu vì sao tớ không có?"

Văn Hi trừng cô liếc mắt một cái nói:

"Bây giờ cậu là phụ nữ đã có chồng, nếu Lục Vân Cảnh biết tớ tìm đàn ông cho cậu, khiến cho đầu anh ta đôi mũ xanh lè thì anh ta nhất định sẽ chém chết tớ, loại lão đại này tớ không thể trêu vào."

"..."

Nghe được lời này của Văn Hi, trong đầu Trình Vũ có ngay cảnh tượng đầu Lục Vân Cảnh phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, khuôn mặt vĩnh viễn âm trầm còn có ánh mắt chỉ nhẹ nhàng quét cũng làm cho người khác hít thở không thông kia.. Sau đó trên đầu lại là một mảnh màu xanh lục.

Trình Vũ hít một hơi thật sâu, không biết như thế nào chứ cô cảm thấy hình ảnh đặc biệt này khá là..

Trình Vũ hít một hơi khí lạnh, vội vàng lắc đầu xua tan ý tưởng vô cùng nguy hiểm này.

Rượu này tác dụng chậm, bầu không khí tương đối an tĩnh, chỉ có ở trên sân khấu thỉnh thoảng có nghệ sĩ ca hát phục vụ khách nhân, nghe tiếng hát uống rượu ngon, cũng có thể được xem là một nơi để thả lỏng thể xác và tinh thần.

Văn Hi như máy bay bà già trêu chọc khiến cho tiểu soái ca bồi rượu mặt đỏ tai hồng, mà Hân Dao lại là thiếu nữ dễ thẹn thùng nên khi ngồi kế anh chàng bồi rượu cô ấy cũng không được tự nhiên cho lắm, chỉ trò chuyện câu được câu không, bên người Trình Vũ không có ai bồi nên ngoan ngoãn phẩm rượu ngon của cô, thưởng thức tiếng hát.

Vị trí ghế của bọn họ vừa lúc gần cửa lớn ai tiến vào chỉ cần hơi liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy.

Trình Vũ nhấp một ngụm rượu, trong lúc vô ý liếc mắt thì thấy mấy người quen tiến vào.

Văn Hi hiển nhiên cũng thấy được bọn họ, lập tức liền rủa thầm: "Sao lại là bọn họ, còn con hàng Tưởng Ngân Châu kia nữa, sao cũng theo chân bọn họ luôn rồi?" Nói xong theo bản năng liếc mắt nhìn Hân Dao một cái, liền thấy vẻ mặt Hân Dao nhìn mấy người phía trước như đang suy tư nên Văn Hi không nói thêm gì nữa gì.

Mấy người họ đều là người quen, Giản Chu Nghiên, Trình Tư Mông, còn có Trình Phi và Lục Thừa Doãn cộng thêm Tưởng Ngân Châu.

Tưởng Ngân Châu cùng khối với mấy người Trình Vũ nhưng không cùng một lớp, đã từng là một đôi yêu đương với Minh Hân Dao, chỉ là nhà Tưởng Ngân Châu ghét bỏ Hân Dao là con gái nhà sa cơ thất thế nên cực lực ngăn cản hai người họ ở bên nhau. Hân Dao nhìn như mỏng manh nhưng lòng tự trọng rất mạnh, sau khi biết được chuyện này thì quyết ý tách ra với Tưởng Ngân Châu, chỉ là dường như Tưởng Ngân Châu không bỏ được, cho dù nhà họ Tưởng cố ý ghép nối anh ta với Trình Tư Mông nhưng anh ta cũng chậm chạp không chịu tỏ thái độ, ước chừng giai đoạn này là phản kháng, cũng là hy vọng Hân Dao có thể quay lại, hai người này cũng thật là một đôi uyên ương số khổ.

Tưởng Ngân Châu luôn phản đối liên hôn với với nhà họ Trình, nhưng không ngờ tới anh ta lại cùng xuất hiện ở chỗ này với anh em nhà họ Trình.

Sau khi năm người họ tiến vào vừa lúc gặp ba người Tạ Bác Nghệ, sau đó mấy người họ đứng nói chuyện với nhau, lúc đi học quan hệ của Lưu Húc và Giản Chu Nghiên cũng không tệ, cho nên Giản Chu Nghiên và Trình Tư Mông còn có ba người kia cũng xem như một nhóm nhỏ.

Mấy người đang trò chuyện thì thấy Lưu Húc chỉ về phía mấy người Trình Vũ đang ngồi, năm người kia cũng nhìn qua, cũng không biết bọn họ nói gì đó mà cả một đám người kéo tới chỗ Trình Vũ.

Trình Vũ và Văn Hi thấy thế đồng thanh Lục nói một câu: "Con mẹ nhà nó!"

Cả đám người rất nhanh tới trước mặt họ, cầm đâu là Giản Chu Nghiên cười ha hả lướt nhìn trên mặt các cô nói: "Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được các cô."

Trình Vũ nhướng mày liếc nhìn Giản Chu Nghiên, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Không lâu trước ở chỗ đấu giá ô tô, cô và Giản Chu Nghiêm tan rã trong không vui, khi đó có thể hình dung là hai người quả thực đang giương cung bạt kiếm, lúc này mới qua bao lâu, thế mà Giản Chu Nghiên lại coi như không có việc gì tới chào hỏi.

Không hổ là danh môn Bắc Thành, công phu lá mặt lá trái luyện được lô hỏa thuần thanh.

Trình Vũ không đáp lời, Văn Hi cũng không muốn làm cho không khí quá xấu hổ, nên không mặn không nhạt nói: "Chúng tôi cũng không nghĩ lại gặp được các người ở đây." Văn Hi liếc mắt nhìn lướt qua Tưởng Ngân Châu ra vẻ ý vị thâm trường nói: "Còn có cậu, Tưởng Ngân Châu, đã lâu không gặp!"

Ai cũng đều có thể nghe được trong giọng nói của Văn Hi trào phúng, Tưởng Ngân Châu tự nhiên cũng nghe ra, nhưng anh ta không nói gì, chỉ theo bản năng nhìn Minh Hân Dao, toàn bộ quá trình Minh Hân Dao đều cúi đầu, tựa hồ như muốn dùng hành động này làm giảm cảm giác tồn tại cả mình xuống thấp nhất.

Giản Chu Nghiên lại cười nói: "Nếu mọi người ở chỗ vẫn gặp nhau thì chính là duyên phận, dù sao mọi người cũng đều là quen biết nhau, ghế dài này của các cô cũng còn rất rộng, nếu các cô không ngại thì sao chúng ta không cùng nhau ngồi ở đây ôn chuyện."