Chương 31: Anh mua hoa cho cô (1)

Thật sự cô nói anh phải dỗ dành cô chẳng qua chỉ là cô lấy lý do để ăn vạ mà thôi, cho nên cô cũng không nghĩ tới muốn anh dỗ dành như thế nào, anh vừa hỏi như vậy khiến cho cô thật sự bị sửng sốt.

Sau đó cô nghĩ nghĩ bèn thử thăm dò nói một câu: "Hay anh mua hoa cho em đi?"

Anh liếc mắt nhìn ống tay áo bị cô túm chặt, nói:

"Em buông anh ra trước đã."

Trình Vũ phản ứng lại, khuôn mặt vốn đã đỏ lúc này lại càng đỏ như muốn chảy ra máu vậy, cô vội vàng buông tay ra, Lục Vân Cảnh cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra cửa.

Sau khi Lục Vân Cảnh rời đi thì Trình Vũ cũng trở về phòng, sau khi đóng cửa lại cô mới thở phào một hơi. Loại chuyện quyến rũ Lục Vân Cảnh này thật sự quá mệt mỏi.

Nhưng cô không ngờ rằng hình như Lục Vân Cảnh cũng không phản cảm khi cô tới gần, hơn nữa anh còn hỏi cô muốn được dỗ dành như thế nào, cô nói muốn anh mua hoa thì anh bèn đi ra cửa, cũng không biết có phải thật sự đi mua hoa hay không?

Lục Vân Cảnh mua hoa cho cô? Nghĩ lại đã thấy khó có thể tưởng tượng được..

Cô cứ ở trong phòng suy nghĩ miên man như vậy, thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ cô trở về, cô vội vàng mở cửa, quả nhiên Lục Vân Cảnh đang đứng ở ngoài cửa, anh đưa hoa ở trên tay cho cô nói:

"Không biết mua gì nên mua loại quý nhất."

"..."

Trình Vũ ngơ ngác nhìn anh rồi lại nhìn hoa hồng Juliet mềm mại kiều diễm ở trong tay anh. Cô thật sự không ngờ được Lục Vân Cảnh lại đi mua hoa cho cô.

Lục Vân Cảnh thấy cô không có phản ứng gì, anh nhíu mày lại, hỏi cô: "Không thích à?"

Trình Vũ phục hồi lại tinh thần vội vàng nhận hoa, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói gì, chỉ nói một câu:

"Cảm ơn anh, hoa thật sự đẹp."

Anh gật gật đầu nhưng cũng không nói gì thêm xoay người rời đi.

Trình Vũ tìm một bình hoa, cô cắt tỉa cẩn thận rồi cắm chúng vào trong bình, hoa Juliet màu hồng nhạt thật sự đẹp như tronmg mộng ảo, từng cánh hoa sát ở bên nhau, dưới ánh nắng tản ra màu sắc nhu hòa đẹp đẽ.

Một tay cô chống cằm, một tay khác lười nhác nâng đóa hoa, hóa ra anh cũng không khó tới gần như vậy, ít nhất cô bảo anh mua hoa anh cũng ngoan ngoãn đi mua hoa tặng cô, nghe lời như vậy, quả thật khác xa với lời đồn Lục Vân Cảnh lạnh nhạt, vô tình, lạnh nhạt tàn nhẫn kia, khác biệt như là hai người vậy.

Cô cười cười, mi mắt cong cong, tâm trạng thật sự rất tốt..

Sau khi ăn cơm trưa xong Trình Vũ bị Văn Hi gọi đi ra ngoài chơi, chỉ là trong khi nói chuyện phiếm cô lại liên tiếp ngẩn người, Văn Hi nhìn không được trực tiếp đá vào chân cô.

Trình Vũ bị đau, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt bất mãn nói: "Cậu đá tớ làm gì?"

Văn Hi trừng mắt một cái nói: "Gọi cậu cả tiếng cậu không đáp rồi đó, suy nghĩ gì thế?"

Trình Vũ không trả lời, chột dạ trốn tránh ánh mắt của Văn Hi, Văn Hi thấy thế thì híp mắt lại nói:

"Mình thấy hôm nay cậu rất kỳ lạ, khai nhanh, đến tột cùng thì cậu đã làm chuyện xấu gì rồi?"

Bị động tác nhất trí của hai người đều nhìn vào mình nên Trình Vũ thấy hơi ngượng ngùng nhưng cô không giấu giếm bất cứ điều gì với bạn tốt cả cho nên cô gãi tóc nói: "Cũng không có gì, chỉ là mình đột nhiên phát hiện ra anh Lục không giống như mình nghĩ."

"Oh?" Hân Dao cảm thấy rất hứng thú, hưng phấn hỏi cô: "Không giống như thế nào?"

Trình Vũ nghĩ tới lúc Lục Vân Cảnh đưa hoa cho cô, ánh mắt có chút xa xăm, cô cười nói: "Cảm thấy anh ấy cũng không tồi, anh ấy rất kiên nhẫn trợ giúp mình, lại còn mua hoa tặng mình nữa." Nói đến chỗ này cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Các cậu nói có phải rất thần kỳ hay không, người như Lục Vân Cảnh lại mua hoa tặng phụ nữ."

Văn Hi nghe thấy những lời này giống như là bị dọa, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Trình Vũ nói: "Cậu đừng nói là cậu say nắng Lục Vân Cảnh đấy nhé! Lúc trước không phải cậu còn nói rất sợ anh ấy hay sao? Đời này chỉ muốn cách xa anh ấy, còn nói các cậu chỉ là phu thê ở mặt ngoài, anh ấy sẽ không thích cậu cậu cũng sẽ không thích anh ấy, thậm chí cậu còn nói hy vọng sẽ cùng anh ấy duy trì tình trạng xa lạ này cả đời là tốt nhất."

Trình Vũ nhướng mày: "Mình nói như thế à?"

Văn Hi cốc đầu cô, bất mãn nói: "Lúc mới vừa kết hôn ấy, mình và Hân Dao đi thăm cậu, chính cậu nói cho chúng tớ biết, lúc này mới có bao lâu mà cậu đã quên rồi?"

Chuyện lúc kết hôn với cô mà nói đã cách cả đời, làm sao cô còn nhớ rõ chứ?

Trình Vũ không muốn để ý đến cô ấy, quay đầu nhìn Hân Dao, hỏi: "Hân Dao, cậu cảm thấy thế nào?"

Khác với Văn Hi, Hân Dao nắm tay cô, vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Trình Vũ, cậu không cần phải xem cái nhìn của người khác, chỉ cần cậu nghe theo tim của mình là được, thân làm bạn bè của cậu, mặc kệ cậu lựa chọn thế nào mình đều vĩnh viễn đứng ở bên cậu, ủng hộ cậu."

Trình Vũ nghe xong trong lòng ấm áp, gật đầu, lại nói với Văn Hi: "Nhìn thấy không, đây mới thật sự là bạn bè này!"

Văn Hi trợn trắng mắt với cô.

Ba người ở bên này nói chuyện trong chốc lát thì Văn Hi đề nghị đi uống rượu, Trình Vũ nghĩ đi thư giãn một chút cũng được, nên cũng đồng ý. Bởi vì vẫn còn sớm nên ba người họ đi ăn cơm chiều trước, ăn xong mới đi uống rượu.

Quán rượu là Văn Hi đề cử, cậu ấy nói trong quán có một tiểu soái ca nhìn đặc biệt nam tính (Mặc dù Văn Hi ngày thường trang điểm thật sự trung tính nhưng thật ra cô ấy vẫn là một thẳng nữ)

Mấy người họ trực tiếp chạy xe đến bãi đỗ xe ngầm, mới vừa xuống xe đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng gầm rú chói tai, trong chớp mắt có mấy chiếc xe thể thao dừng lại cách họ không xa.

Cầm đầu là một chiếc xe rất đáng chú ý màu đỏ, trên xe còn truyền ra tiếng nhạc mang phong cách hip-hop, lại thấy cửa xe mở ra, người bước xuống là một thanh niên tóc đỏ. Cái chỏm tóc đỏ cuộn trên đỉnh đầu quả thực giống một ngọn lửa thiêu đốt, toát lên phong cách không thể không thấy nó tồn tại.

Trên người anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình, trên cổ còn treo một bộ xương khô trang trí, phía dưới là một quần jeans rách thủng, lại thêm một đôi giày trắng thể thao phối với âm nhạc trên xe thật ra rất hợp lại càng tăng lên sức mạnh.

Nhưng hip-hop và phong cách ăn mặc lại không hợp lắm với gương mặt vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến quá mức, đặc biệt là đôi mắt mị nhãn trời sinh mơ màng càng làm cho gương mặt anh ta quá trắng nõn, nhìn giống như người mất máu quá nhiều, giống như quỷ hút máu trên phim điện ảnh.