Ediror: Thanh Tâm
Beta: Tân Sinh
Thứ bảy đúng lúc Trình Vũ không phải đến công ty nên cô lười biếng thức dậy chậm một chút. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, chị Bảy chuẩn bị một phần bưng lên cho cô, có bánh mì nướng, nửa cái bánh nướng, thêm một chén canh ngô. Cô không thích uống sữa, chị Bảy bèn chuẩn bị cho cô một ly sữa đậu nành, không biết trong sữa đậu đành bỏ thêm cái gì mà rất thơm.
Cô đang ăn bữa sáng lại thấy Lục Vân Cảnh đi từ cửa vào, hẳn là anh mới vừa tập luyện xong, trên người mặc một chiếc quần màu lính, phía trên khoác khăn tắm.
Tuy rằng hôm nay là cuối tuần, nhưng ngày thường Lục Vân Cảnh cũng rất vội, có đôi khi ngày lễ vẫn sẽ di chuyển đến nơi khác. Cô thức dậy vào thời gian này, bình thường Lục Vân Cảnh đã đi từ lâu rồi, cô không nhìn thấy anh cho nên đã nghĩ hôm nay anh phải tăng ca nhưng không ngờ anh lại ở nhà.
Chị Bảy lấy dép lê đến cho Lục Vân Cảnh thay, tầm mắt theo bản năng của anh ngó về phía cô. Trình Vũ đang dùng thìa uống canh, ánh mắt của anh đảo về phía cô khiến cơ thể cô hơi cứng lại một chút, ánh mắt anh quá sắc bén chung quy làm cho người khác theo bản năng sẽ cảm thấy sợ hãi. Cô lập tức hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng vô cùng nhìn anh, nói: "Hôm nay anh cũng nghỉ sao?"
Hình như anh có chút kinh ngạc, ánh mắt ngừng lại vài giây nhưng rất nhanh anh lại như không có việc gì đi đến, đáp một câu đơn giản: "Ừ."
Chị Bảy mang tới cho anh một ly nước điện giải, anh bưng lên uống một ngụm, sau đó dùng khăn lau mồ hôi tóc.
Lúc trước bởi vì ngượng ngùng cùng sợ hãi với anh, cô chưa bao giờ cẩn thật đánh giá dáng người của Lục Vân Cảnh, lúc này đại khái là cảm thấy được người đàn ông này không đáng sợ như cô nghĩ, cô bèn trộm hướng ánh mắt của mình lên trên người anh.
Anh mới vận động xong, trên người còn mồ hôi chưa được lau khô, theo đường cong nhấp nhô trên cơ thể rớt xuống, ánh mắt của cô không tự chủ được bị mồ hôi kia hấp dẫn, một đường nhìn theo nó chạy khắp cơ thể anh.
Ngực anh nhấp nhô phập phồng, cơ bụng của anh, sau đó một đường trượtthẳng vào trong dây lưng của chiếc quần màu lính. Vừa lúc này anh xoay người một chút, ánh mắt của Trình Vũ lại ngoài ý muốn lướt tới cái mông rắn chắc của anh. Mông của anh rất cong, đặc biệt vào lúc này dưới tình huống anh không mặc áo, lưng thẳng cùng với mông cong tạo ra một cảm giác khiêu gợi, vừa có cảm giác rắn chắc lại đánh sâu vào sự khỏe mạnh.
Trình Vũ cảm giác hai má của mình hơi hơi nóng lên, cô cảm thấy nhìn chằm chằm vào mông người khác có vẻ đê tiện, cô vội vàng xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình, dời ánh mắt đi nơi khác, còn may khi Lục Vân Cảnh cũng không phát hiện cô nhìn lén, anh uống nước điện giải xong thì lên lầu.
Sau khi Trình Vũ cơm nước xong bèn trực tiếp trở lại phòng xem tài liệu. Lúc trước cô chỉ học qua loa một chút về phương diện quản trị marketing. Cô nghĩ muốn đem Style Simple Meals làm thật tốt, nhưng vẫn còn xa xa không đủ.
Nhưng mà quản trị marketing này vừa nhìn là biết đặc biệt buồn tẻ vô vị, hơn nữa có một số điều không rõ ràng, dựa vào cô một người căn bản cũng không lý giải được, Trình Vũ thấy đau đầu. Nhớ lại lúc trước Lục Vân Cảnh nói qua nếu không hiểu có thể đi tìm Kim Lê Dương, hiện giờ không có Kim Lê Dương ở đây, có lẽ trực tiếp đi tìm Lục Vân Cảnh cũng giống nhau thôi.
Trình Vũ bèn đem những tiêu chuẩn không hiểu ra ngoài, trực tiếp đi tới phòng làm việc của Lục Vân Cảnh tìm anh. Đi tới phòng làm việc, đứng bên ngoài Trình Vũ không hiểu sao lại khẩn trương, hít sâu mấy hơi mới thu đủ dũng khí gõ gõ cửa phòng của anh. Mới gõ một lát lập tức nghe được trong phòng vang lên giọng nói của Lục Vân Cảnh, giọng nói trầm thấp có sức hấp dẫn: "Mời vào."
Trình Vũ hít sâu một hơi mới đẩy cửa đi vào, Lục Vân Cảnh đang ngồi trước bàn lớn trong phòng làm việc lật xem đống văn kiện. Bởi vì không đi làm anh ăn mặc rất thoải mái, chiếc áo thun màu đen xám cổ tròn có mũ, cùng với chiếc quần dài ống thẳng đơn giản thay cho bộ quần áo chính trang thường ngày lão luyện lại nghiêm túc, nhìn Lục Vân Cảnh thế này trẻ hơn rất nhiều. Nhưng khí chất trên người anh vẫn còn sự lạnh lùng không hề thay đổi, khi ánh mắt anh quét qua vẫn khiến cho người khác sinh ra sợ hãi.
Nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa, Lục Vân Cảnh dường như sửng sốt một chút, hỏi một câu: "Có việc gì?"
Trình Vũ chuẩn bị một chút, điều chỉnh lại hô hấp lúc này mới đi đến trước mặt anh. Dù là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc thực sự đối mặt với anh không hiểu sao vẫn hồi hộp, "Em có chút vấn đề không hiểu muốn hỏi anh, nếu như anh có việc bận quá thì thôi."
Ánh mắt của anh quét qua tài liệu ở trên tay cô, biểu cảm cũng không có nhiều thay đổi, chỉ thản nhiên nói một câu: "Đem lại đây."
Trình Vũ lại không nghĩ tới anh hào phóng như vậy, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng đi tới đưa vấn đề đã đánh dấu ban nãy bày ra trước mặt anh, "Chính là ở đây, "Làm thế nào để gia tăng năng lực cạnh tranh của nhà hàng?", bởi vì phạm vi của vấn đề rất rộng, trên tài liệu cũng giới thiệu rất qua loa, nên cảm thấy không có cách nào dùng được."
Anh không trả lời, mà hỏi ngược lại một vấn đề: "Bây giờ em có đối tượng để cạnh tranh không?"
Trình Vũ suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu: "Có, chính là gần đây nhất có" Come to Eat ", nhà hàng này cũng phát triển đã tạo ra tên tuổi của mình, về đẳng cấp là ngang nhau, đây là đối thủ cạnh lớn nhất của Style Simple Meals."
Anh trầm tư một lát nói: "Muốn đánh bại đối thủ có phương pháp thế này, em muốn tốt hay là không tốt?"
Vẻ mặt Trình Vũ nghi hoặc: "Tốt thì ra sao? Không tốt thì ra sao?"
Giọng nói của anh bình tĩnh, lộ ra một loại giỏi giang: "Tốt chính là gia tăng phát triển thực lực của mình. Nếu là nhà hàng phải nghiên cứu ra các món ăn mà nhà hàng khác không có. Nếu trên phương diện món ăn quá khó, lại có thể gia tăng ưu thế phục vụ. Ví dụ như một khách sạn có thương hiệu trong nước, bọn họ phải nhớ kĩ thông tin về danh tính của những khách vào ở, dù là cách vài năm khách hàng lại đến, nhân viên khách sạn vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra như cũ, đồng thời chào hỏi thành thạo, như vậy sẽ làm khách hàng cảm giác được sự tôn trọng, sẽ có cảm giác như ở nhà. Cho nên muốn gia tăng thực lực cạnh tranh của bản thân, hoặc là bắt đầu dựa vào đồ ăn, hoặc là bắt đầu dựa vào phục vụ. Phải có chỗ giống nhau nhưng có phần trội hơn người khác." Anh quay đầu nhìn cô: "Hiểu chưa?"
Mặc dù lúc bình thường ánh mắt của anh vẫn thể hiện sự sắc bén, Trình Vũ không dám nhìn thẳng anh, vội vàng di chuyển đầu đi, không biết như thế nào mà trước mặt anh, theo bản năng cô muốn chính mình ngốc nghếch một chút, cho nên lắc lắc đầu nói: "Cũng chưa hiểu lắm."