Trong các buổi đấu giá hội đều có Piano, chỉ là đàn tranh lại khó tìm, nhưng có Lục Vân Cảnh ở đây thì tấy cả cũng không phải việc khó, anh lập tức để cho người đi lấy một cây đàn tranh đến.
Chẳng qua là khi đàn tranh được lấy ra thì Trình Vũ lại ngẩn người, cây đàn tranh này là ba nuôi của cô tặng nhân dịp sinh nhật cô mười hai tuổi. Trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai lúc cô hai tuổi, ông đã xếp ở trước mặt cô rất nhiều đồ chơi như Piano, đàn tranh, đàn vi-ô-lông, còn có quần áo khiêu vũ, quần áo búp bê Barbie, thậm chí còn có đồ chơi bàn tính những..
thứ này nữa, lúc ấy cô đã cầm luôn đàn tranh, ba nuôi cô cảm thấy cô và đàn tranh hữu duyên, đợi cô hơi lớn chút ông bèn đưa cô đi học đàn tranh, mà ở phương diện đàn tranh xác thực cô cũng rất có thiên phú.
Nhưng sau khi cô mười tám tuổi lại không tiếp tục đàn qua đàn tranh, cho nên cái đàn tranh này đặt ở nhà họ Trình cũng bị tro bụi phủ lên.
Cô không nghĩ tới Lục Vân Cảnh lại để cho người lấy từ nhà họ Trình mang đến.
Trình Vũ tiện tay sờ thoáng một chút, dây đàn chấn động, chỉ thấy một đám bụi mù xoay quanh bắt đầu bay lên, xem xét đã biết rõ bị chủ nhân để đó không dùng thật lâu, nhưng phán đoán theo âm sắc thì cái đàn tranh này vẫn còn tốt.
Giản Chu Nghiên ngồi xuống trước đàn Piano mỉm cười hỏi: "Chúng ta chơi khúc nào bây giờ?"
Trình Vũ đeo lên hộ chỉ*, cũng không có quá để ý, "Chỉ cần đàn khúc sở trường nhạc nhẹ của cô."
*hộ chỉ: Miếng bảo vệ ngón tay
"Như vậy sao được chứ?" Vẻ mặt Giản Chu Nghiên cười đến ẩn ý, "Đàn khúc tôi sở trường, nếu tôi thắng hơn cô một bậc vậy không phải lộ ra tôi thắng không quang minh chính đại sao?"
Trình Vũ lại nhíu mày, ra vẻ khó hiểu nói: "Thắng? Không phải nói chỉ là đàn một khúc vì bạn học cũ cổ vũ sao? Hóa ra là cô muốn so tài với tôi à?"
Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu rõ ý tứ của Giản Chu Nghiên, chỉ là không có nói toạc ra mà thôi, nhưng không nghĩ tới Giản Chu Nghiên lại có ý thắng bại mạnh như vậy, lại không tự giác nói ra.
Trong lòng biết là một chuyện, nhưng bị nói thẳng ra như vậy lại khiến cho người khác cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng Giản Chu Nghiên tháy không tốt nhưng lời đã nói ra lại phủ nhận thì càng lộ ra dối trá, còn không bằng trực tiếp thừa nhận, Giản Chu Nghiên liền cười cười xấu hổ nói: "Được rồi tôi thừa nhận, tôi có ý muốn so tài một lần với cô, Trình Vũ cô đa tài đa nghệ là một đối thủ khó gặp được, chỉ là chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy cũng chỉ bị người bên ngoài lấy ra so sánh, lại không có chính thức so tài qua. Cũng nhân dịp hôm nay có cơ hội như vậy, tôi cũng muốn nhìn một chút tôi và Trình Vũ cô đến tột cùng ai mạnh hơn một bậc."
Nếu như Giản Chu Nghiên không nói nhiều chuyện như vậy, có lẽ các cô còn có thể duy trì biểu hiện hòa khí bên ngoài, khi gặp mặt còn cười một cái, nhưng đây là Giản Chu Nghiên chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như vậy cô cũng không cần phải khách sáo với cô ta.
Trình Vũ cúi đầu cười cười, một bên chậm rãi điều chỉnh dây đàn vừa nói: "Chỉ có kỳ phùng địch thủ mới thú vị, chỉ có thế lực ngang nhau mới chơi vui, so tài với cô thì tôi không có gì hào hứng."
Ý ở ngoài lời chính là, cô không xứng làm đối thủ của tôi.
Khóe miệng Giản Chu Nghiên co quắp rút, Trình Vũ không khách khí như thế, không thể nghi ngờ ở trước mặt mọi người đánh mặt của cô ta, tốt xấu gì Giản Chu Nghiên vẫn là quý cô số một số hai danh viện của thành Bắc, bị mất mặt mũi như vậy, trong lòng cô ta tự nhiên cũng không thoải mái.
Cô còn nhớ rõ bộ dáng của Trình Vũ lúc thân thế bị vạch trần sau này, cả ngày sợ hãi rụt rè ngay cả đầu đều không ngẩng nổi, đối với Trình Vũ như vậy, cô thật sự rất khinh thường muốn trở thành đối thủ của cô ấy. Những năm này cô cũng xác thực không có để cô ấy ở trong mắt. Cho nên nói như vậy cho dù muốn nói cũng không tới phiên Trình Vũ nói, nếu như không phải cái nhìn vừa mới nãy của Lục Thừa Doãn kia thì cô cũng chẳng muốn phân cao thấp với cô ấy.
Lại không nghĩ rằng người vẫn hay thu mình lại rụt rè tự ti, tinh thần sa sút Trình Vũ kia giống như trong vòng một đêm thay đổi thành một người khác vậy. Không, có lẽ không nói như vậy, phải nói là cô ta nhớ đến thời gian cô ấy kiêu hãnh trước kia. Cô ấy đi tới chỗ nào đều tỏa sáng lên, tự cao tự đại, cũng không bao giờ để người khác ở trong mắt, một Trình Vũ cao ngạo đến chán ghét.
Hai tay của Giản Chu Nghiên nắm chặt lại buông lỏng ra rất nhiều lần về sau mới cười nói: "Tôi biết rõ năng lực của cô Trình Vũ, cũng tự biết bản thân không thể so sánh được với cô, nào, vậy coi như là giúp vui cho bạn học, cô có thể chọn một khúc nào đó đi."
Trình Vũ bèn chăm chú suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì đàn "Happy yesterday"."
Đây là một ca khúc Phương Tây, đối với người sử dụng nhạc cụ phương tây như Giản Chu Nghiên mà nói sẽ tương đối dễ dàng một chút, nếu như từ góc độ suy nghĩ mà nói, Trình Vũ chọn thủ khúc này xem như lại để cho cô ta một điểm.
Nhưng lúc này đây Giản Chu Nghiên không từ chối nữa, cô ta ra vẻ rất hào phóng nói, "Vậy thì chúng ta đàn khúc này."
Rất nhiều người đều nói Piano khó học hơn so với đàn tranh, không phải vô cớ Piano được xưng là vua của các loại nhạc cụ, nó yêu cầu rất cao với sự phối hợp của hai tay trái và phải, muốn đàn được Piano tốt không có 4~5 năm trụ cột là không thể nào.
Tuy nhiên, Piano là nhạc cụ hòa âm, âm của nó xác định là cao, đàn tranh là nhạc cụ không xác định, muốn âm của nó cao thì cần phải gẩy dây cung bằng tay để tìm ra nó, cho nên theo chi tiết âm nhạc, tỉ mỉ cùng nắm bắt toàn thể đến đánh giá thì đàn tranh đánh khó rất nhiều. Hơn nữa âm nhạc bình thường rất chú ý đến những thứ như quan niệm nghệ thuật, bởi vì đàn tranh ở thời điểm tốc độ và chuẩn âm không phải quy định thống nhất, chính vì như vậy mới khiến nó có không gian phát huy rất lớn, cho nên nhạc cụ phương đông ở trong ý cảnh âm nhạc nếu so với phương tây thì phức tạp rất nhiều.
Tuy nhiên Trình Vũ đã thật lâu không có đàn qua đàn tranh nhưng khi cô ngồi xuống ở trước mặt đàn tranh thì loại cảm giác này giống như cô lại trở về với trước kia vậy, có nhiều thứ học xong là cả đời hưởng thụ, là cả đời đều không thể quên được.