Hắn ta đã lơ là cảnh giác trước cô. Nhân cơ hội Hạ Ninh Dung cướp súng trên tay hắn, cô xoay người rồi chĩa họng súng vào thẳng mặt hắn.
Lúc này hắn ta mới kịp nhận ra tình thế đã thay đổ, tên còn lại cũng đồng thời rút súng ra chĩa vào Ninh Dung.
" Còn không mau bỏ súng xuống." Hắn ta hét lớn, ánh mắt sắc lẹm như muốn gϊếŧ người
Cô cười lạnh rồi đi thụt lùi về phía sau, choàng tay qua ôm người cậu bé.
" Tôi khuyên các người nên sớm từ bỏ đi. Đứa trẻ này không phải là người mấy người có thể động vào được đâu" Hạ Ninh Dung cảnh cáo
"Hừ. Mày nghĩ là bọn tao sẽ tin lời mày sao? Cùng lắm thì nó cũng chỉ là một đứa con nhà giàu thôi. Có gì ghê gớm chứ"
Không! Đứa trẻ này căn bản không phải là một người bình thường. Nó là con cháu của gia tộc lớn nhất Châu Á. Nhưng tại sao lại có thể bị đám người này bắt đi được cơ chứ? Không phải gia tộc này có đội ngũ bảo an rất tốt sao?
" Tôi không có thời gian nói nhiều với mấy người. Lập tức cút đi cho tôi" Hạ Ninh Dung quát lớn
" Mày có thể làm gì được bọn tao? Cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà" Tên đàn ông đó vẫn ngang ngược
Hạ Ninh Dung chợt bóp cò súng, viên đạn cứ thế nhắm thẳng về phía bọn chúng rồi sượt qua mặt của một tên. Máu trên mặt hắn ta tuôn ra.
" Chết tiệt! Vậy mà mày dám bắn sao? Bá Tiêu. Mày không sao chứ?"
" Mày câm miệng." Tên bị trúng đạn nổi điên lên hét lớn, hắn ta cướp súng trên tay đồng bọn rồi chĩa thẳng về phía Hạ Ninh Dung.
Đoàng...
Viên đạn lao về phía Ninh Dung khiến cô bị bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó Hạ Ninh Dung đã ôm chặt lấy đứa bé rồi lăn qua một bên, nấp sau chậu cây cảnh cạnh đó.
Đúng lúc này, chợt có một viên đạn khác bắn thẳng vào tay tên cầm súng đó khiến hắn ta đau đớn, khẩu súng trên tay hắn rơi xuống.
Chỉ khoảng vài giây sau cả phòng ăn đó đã bị bao vây. Xung quanh là một toán người mặc đồ đen trông như vệ sĩ đang chĩa họng súng về phía hai tên bắt cóc. Một người đàn ông cao lớn bước từ đằng sau đám vệ sĩ đó ra, gương mặt lạnh hơn băng, đôi mắt như chim ưng sắc bén nhìn thẳng về phía hai gã đàn ông đang run rẩy.
Anh ta giơ tay ra lệnh cho đám vệ sĩ xung quanh, lập tức hai tên đàn ông đó bị tóm gọn không kịp kêu gào.
Anh ta chính là Hắc Hoàng Thiên - hoàng đế của bầu trời đêm.
"Có sao không?" Hắc Hoàng Thiên đi đến bên Hắc Lãnh Thần
Chàng trai nhỏ với ánh mắt lạnh như băng khẽ lắc đầu.
" Tốt. Cô gái kia đâu?" Hắc Hoàng Thiên đảo mắt một lượt nhưng không thấy Hạ Ninh Dung đâu cả
" Chị ấy đi rồi" Hắc Lãnh Thần trả lời
Chị sao? Trẻ vậy à?
"Phù... Cuối cùng cũng thoát " Hạ Ninh Dung đứng sau cánh cửa nhà vệ sinh, hai tay chống gối, khom lưng thở hổn hển
~ Tại nhà của Hạ Ninh Dung ~
Trong căn phòng tối om, Hạ Ninh Dung đang ngồi trước màn hình máy tính. Ánh sáng của màn hình chiếu vào gương mặt thanh tú của cô, những ngón tay đang hăng say gõ lia lịa vào bàn phím máy tính...
Ở một nơi nào đó, Hắc Hoàng Thiên đang tập trung quan sát từng chiếc màn hình tivi. Bỗng nhiên tất cả màn hình đều đen ngòm.
" Có chuyện gì vậy? Khôi phục lại cho tôi" Quất Trương quát lên
Mặt Hắc Hoàng Thiên đen lại.
Chết tiệt!
" Tổng Giám đốc Hắc, không thể khôi phục được video ạ. Đã có hacker xâm nhập " Quất Trương cúi đầu nói với Hắc Hoàng Thiên
" Gọi hacker bên ta tới" Hắc Hoàng Thiên ra lệnh
Tổng Giám đốc lại cho cả hacker của mình đến sao?
"Hacker giỏi nhất " Hắc Hoàng Thiên chỉnh lại
What? Hẳn hacker giỏi nhất luôn sao?
Năm phút sau, Phong Lâm đã có tại phòng bảo vệ của nhà hàng XXX...
" Hắc... Hoàng Thiên! Có... việc gì mà... gọi tôi..." Phong Lâm vừa thở vừa nói không ra hơi
" Thở đi rồi nói" Hắc Hoàng Thiên nhìn Phong Lâm với ánh mắt chán ghét
Sau khi thở xong Phong Lâm nói" Ông có biết là tôi đang tắm không hả? Tóc còn chưa kịp sấy đã bị nhân viên của ông lôi cổ đi rồi"
" Sao? Có việc gì?" Phong Lâm hỏi
Hắc Hoàng Thiên đưa mắt nhìn về phía màn hình tivi đang đen ngòm
" Cậu Phong Lâm. Là thế này, Tổng Giám đốc Hắc muốn cậu khôi phục lại video camera và tìm ra IP của tên hacker..." Quất Trương chưa kịp nói hết cậu đã bị Phong Lâm chen ngang
" Chỉ vậy thôi sao? Thật là uổng phí tài năng của tôi mà. Mấy hacker thường cũng có thể làm được việc này mà. Thôi tôi đi về đây"
Phong Lâm quay người rời đi thì bắt gặp ánh mắt lạnh đến thấu sương của Hắc Hoàng Thiên đang nhìn mình thì chợt rùng mình, quay lại rồi ngồi trước màn hình máy tính...
~Một tiếng trôi qua~
Quất Trương nhận thấy ánh mắt có phần mất kiên nhẫn của Hắc Hoàng Thiên thì nhẹ nhàng lên tiếng " Cậu Phong Lâm, anh có được không vậy?"
" Được cái đầu anh ấy, cũng do hệ thống an ninh mạng của nhà hàng này quá kém nên hacker bình thường cũng có thể xâm nhập vào và xóa đi hết dữ liệu rồi. Bây giờ muốn khôi phục lại là điều không thể" Phong Lâm bực tức
" Không thể sao? Vậy còn địa chỉ IP?" Quất Trương rụt rè nói
Trên trán Phong Lâm xuất hiện vài giọt mồ hôi "Địa chỉ IP là ở Mỹ "
" Ở Mỹ sao?" Quất Trương ngạc nhiên
Phong Lâm nhìn màn hình rồi bất giác khóe môi anh ta cong lên" Tuy nhiên đó chỉ là địa chỉ ảo thôi, người này thực đang ở trong thành phố."
" Cụ thể là ở đâu?" Hắc Lãnh Thần lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ mất kiên nhẫn
" Phía Nam thành phố" Phong Lâm trả lời, chợt nhận ra có điều gì đó bất thường
Phong Lâm quay sang nhìn Hắc Lãnh Thần "Này nhóc con, ăn nói với chú thế à?""
" Con trai tôi cũng là tôi thôi" Hắc Hoàng Thiên lạnh lùng đáp
Phong Lâm cảm thấy uất ức, xụ mặt xuống...