Chương 9: Cứu người

Lên tới sân thượng, đang đi loanh quanh thì đập vào mắt Đường Ôn Mạn là một cô gái, trông thì cũng khoảng tầm tuổi cô thôi đang đứng ở ngoài lan can, tay phải cô gái túm ở phía sau.

Đường Ôn Mạn hốt hoảng pha chút sợ hãi chạy đến nhưng cô kịp phanh lại, giữ một khoảng cách an toàn để cô gái kia không phải hoảng sợ. Trong đầu cô đang nghĩ là cô gái kia muốn tự vẫn nhưng vẫn cố trấn an.

Đường Ôn Mạn :" Chào...ừm..! Cậu bình tĩnh đã nhé!"

Đúng là khi tiến đến gần Đường Ôn Mạn mới thấy rõ dung mạo của cô gái thắt bím hai bên với gương mặt non nớt đẫm lệ. Đường Ôn Mạn đang hoảng sợ lắm rồi từ từ hỏi tiếp.

" Cậu...cậu sao lại ngoài đó, vào đây đi! Nguy hiểm lắm!"

Cô gái kia tâm lý đang bất ổn, cắn răng mếu máo rít lên với Đường Ôn Mạn :" Cậu tránh ra! Đến gần là tôi lập tức nhảy!"

Đường Ôn Mạn nuốt nước bọt, lập tức dừng chân. Bình tĩnh nhìn cô gái :" Cậu có thể tâm sự với mình được mà! Cậu đang có vấn đề gì! Ai đã làm tổn thương cậu sao?"

Những câu hỏi vô thức trở nên dồn dập theo từng nhịp tim của Đường Ôn Mạn, vừa nói cô vừa nhanh tay lần mò điện thoại sau mông ấn gọi video call cho Thượng Âu Dật.

Cô gái kia có lẽ đã giận dữ hơn trước, vừa đau khổ vừa căm phẫn hét lên :

" Im đi! Đừng hỏi nữa? Tôi phải chết! Anh ấy không cần tôi và đứa con đâu!!"

Đường Ôn Mạn sững người. Cô gái này trông cũng chỉ 15,16 gì đó mà đã có con? Vấn đề của cô gái cũng đang dần rõ ràng hơn.Đường Ôn Mạn cứ hỏi dò, tìm cách kéo dài thời gian hơn. Thượng Âu Dật nhìn vào màn hình chỉ thấy cô gái kia đang điên cuồng vừa la vừa khóc lớn hắn cũng hiểu Đường Ôn Mạn muốn cầu cứu mình rồi.



Không đến 10 phút sau đã có đội cứu hộ tới đứng ở bên dưới sẵn sàng cho tình huống cô gái kia nhảy.Thượng Âu Dật và một vài nhân viên khác cũng tới nơi.

Đường Ôn Mạn vẫn đang chìm đắm trong mớ bi kịch mà cô gái kia bày tỏ. Cô vô thức rơi nước mắt mắt lã chã từ bao giờ rồi.

Giọng cô gái như lạc đi :" Anh ấy nói anh ấy yêu tôi! Nhưng mà bắt tôi bỏ đi đứa bé! aaa tên khốn...anh phải hổi hận! Tôi sẽ cho anh chứng kiến cảnh tôi rời khỏi trần gian! Suốt cuộc đời anh không bao giờ quên được!"

Nhìn thấy người đàn ông cô càng hoảng loạn .Vừa nói cô gái vừa chỉ vào người Thượng Âu Dật. À mà là người đằng sau hắn mới đúng. Thượng Âu Dật né qua một bên, cau mày nhìn người đàn ông đằng sau.

" Ân Ân! Anh xin lỗi em! Em xuống đi được không?"

Người đàn ông vừa nói là nhân viên công ty đồng thời là bạn trai của Ân Ân-cô gái đang chuẩn bị tự vẫn. Thảo nào cô ấy chọn việc tự vẫn ở đây.

Đường Ôn Mạn cố hét lên trấn tĩnh Ân Ân.

" Ân Ân! Nhìn mình này! Nghe mình nói! Là hắn ta làm cậu có bầu đúng không?"

Ân Ân quẹt nước mắt gật đầu. Đường Ôn Mạn từ từ dang tay đi đến phía của Ân Ân dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi cô gái.

" Cậu không cần hạ thấp mình như vậy! Tin mình đi! Cậu sẽ không cần bỏ đứa bé, được không? Hắn ta sẽ bị trừng trị thích đáng nhé! "



Cuối cùng Đường Ôn Mạn cũng ôm được Ân Ân vào lòng, định kéo cô ấy vào thật nhanh nhưng Ân Ân tự nhiên bị hoảng sợ kéo ngược Đường Ôn Mạn ra bên ngoài lan can.

" Tôi sẽ chết cho hắn hối hận!"

Đường Ôn Mạn :" Aaa!"

Thượng Âu Dật phi nhanh đến túm được cổ áo Đường Ôn Mạn giựt mạnh về phía sau. Hai người ôm nhau lăn vài vòng làm quần áo lấm lem. Nhưng Ân Ân đã buông người Đường Ôn Mạn ra lúc cô bị Thượng Âu Dật giật lại.

Lúc ấy Đường Ôn Mạn trợn mắt nhìn Ân Ân còn cô gái kia cũng chỉ nói lời cảm ơn với Đường Ôn Mạn rồi nhắm mắt chờ đợi.

Đường Ôn Mạn sau khi định hình thì chạy tới bám vào lan can nhìn xuống. Ân Ân đang nằm trọn trong nệm phao cứu hộ rồi. Cô thở phào xong rồi quay ra sau nhìn bộ dạng lấm lem bụi đất của Thượng Âu Dật kèm gương mặt khó coi của hắn.

Đường Ôn Mạn biết hắn đang giận mình nên cũng chỉ cười nhoẻn miệng, đi đến lau mặt hắn. Thượng Âu Dật giữ tay cô lại , vẫn gương mặt khó coi nhìn chăm chăm cô.

Đường Ôn Mạn :" Em...biết sai rồi! Không làm chuyện nguy hiểm vậy nữa đâu! Nhưng..."

Cô vẫn cố chèn thêm vào chữ nhưng. Thượng Âu Dật thở dài bất lực nhưng rồi cũng lấy lại dáng bẻ hiền hòa dành cho riêng cô.

Thượng Âu Dật :" Nhưng em cứu được người chứ gì!"

Đường Ôn Mạn gật gật, cười đắc ý với chiến tích lần này. Mọi người đứng trên sân thượng đã giải tán từ lâu, hắn và cô cũng một lớn một nhỏ sóng đôi đi xuống. Cô cười vui vẻ đùa giỡn với hắn và đằng sau là hoàng hôn rực rỡ soi bóng hai người.