Chương 2: Nhà mình có tiền,con bé phá chút có sao?

Buổi tối ở Thượng gia, Đường Ôn Mạn vừa làm bài tập về nhà xong thì xuống tủ lạnh tìm gì đó ăn. Đến chân cầu thang cô nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ Thượng và Thượng Âu Dật ở phòng khách. Cô đi đến cái tủ lạnh to gấp mấy lần mình nhìn vào trong rồi tìm kem vani trân châu thượng hạng mình thích nhất. Quả nhiên là không có ,cô thở dài. Hậm hực lấy cái bánh kem dâu cắt một miếng ra rồi bê ra tới phòng khách.

Thấy cô họ dừng ngay cuộc nói chuyện rồi bà Nhạc Yên Thuần tươi cười nói:

" Mạn Mạn, con làm bài tập xong rồi à. Lại đây ngồi."

Cô cười hì hì rồi ngồi xuống ghế đối diện ba mẹ Thượng, bên cạnh Thượng Âu Dật.

Cô vừa nhìn họ vừa vừa giả bộ mách.

" Ba ơi hôm nay Thượng Âu Dật không mua cho con kem vani trân châu thượng hạng."

Ông Thượng Tự Phong đang tươi cười nghe thấy đó thì quay sang trách Âu Dật.

" Sao hôm nay không mua cho con bé."

Thượng Âu Dật :" Hình phạt! "

Nói xong anh còn nhìn qua tên mách lẻo kia một cái. Cô vừa nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ. Ông bà Thượng hẳn là chưa biết chuyện gì cả, khó hiểu hỏi lại.

Nhạc Yên Thuần:" Ơ Mạn Mạn lại gây ra chuyện gì ?"

Thượng Âu Dật quay sang nhìn cô, miệng hơi nhếch lên:" Con nhóc này lại cậy cổng chui ra ngoài trường. Chiều nay con phải đến nghe thầy cô dạy dỗ em ấy."

Đường Ôn Mạn sợ rằng lần này sẽ bị mắng nên chỉ cúi đầu cắn cắn cái thìa nhựa màu hồng nhạt.

Ông bà Thượng suýt xoa:" Ôi con ơi sao con lại làm vậy. Có bị thương không?"



Bà Thượng vẫy cô sang bên ngồi cạnh hai ông bà rồi nắm vai cô nhóc xoay qua xoay lại kiểm tra. Đường Ôn Mạn như thoát được kiếp nạn cười lắc đầu. Trước đên nay cô có gây họa nhiều cũng chưa bị la mắng. Nặng lắm thì nhắc nhở rồi bị cấm túc ra ngoài mấy ngày thôi.

Ông Thượng:" Con đưa chi phí sửa chữa chưa, nếu chưa ba sẽ lập tức đi đền cho họ. "

Thượng Âu Dật lại đùa:" Con thì đền tiền rồi nhưng tiểu tổ tông của ba mẹ gây chuyện phá hại như vậy không được đâu."

Bà Thượng nói:" Con thì biết gì. Nhà mình có tiền để con bé phá chút thì sao!"

Đường Ôn Mạn thấy vậy vừa nhai miếng bánh vừa giơ ngón cái gật đầu tỏ vẻ chuẩn xác. Hai người không trách mắng gì ngược lại còn rất quan tâm lo lắng cho Ôn Mạn. Ông Thượng lại cứ phá lên cười với sự quậy phá này của cô. Hắn cũng đành bó tay với sự nuông chiều của họ. Từ bé đến lớn hai người luôn yêu chiều cô nhất. Riếc rồi hắn còn nghĩ mình đang ở rể.

Nghe cô kể lý do họ lại càng thêm buồn cười.

Ông Thượng cười không ngậm được miệng:" Trong canteen của trường chẳng phải đều có sao. Con sao lại phải trốn ra ngoài mua bánh bao."

Đường Ôn Mạn tặc lưỡi:" Haizz, ba à cái bánh bao bán hàng rong của chị Tĩnh mang mùi vị đặc trưng thơm ngon hơn cả. Trong trường không có đâu!"

Ông Thượng lại cười:" Vậy khi nào con chỉ chỗ ba mẹ cũng muốn ăn thử."

Ôn Mạn đề nghị:" Mai con được nghỉ học bà có rảnh thì chúng ta đi tới trường đua ngựa được không? Con muốn đến chơi chút."

Ông Thượng cười xòa,gật đầu :" Được chứ. Ba không bận không bận."

Thượng Âu Dật khó hiểu:" Mai họp hội đồng quản trị mà! Chủ tịch như bà không đến sao được."

Bà Thượng nhìn anh:" Con chủ trì buổi họp thì cũng được mà. Ôn Mạn muốn đi chơi cùng ba mà."

Hắn bất lực gật gù đồng ý. Cô gái nhỏ này từ nhỏ hay thích đua ngựa, bắn cung với ba anh. Cô cũng thích tới lớp học yoga, chơi dương cầm với mẹ hắn. Tóm lại cô nhóc được lòng ba mẹ hắn lắm.