- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Vợ Của Ta Là Quận Chúa
- Chương 67
Vợ Của Ta Là Quận Chúa
Chương 67
67 】
"Câu hỏi của ta, ngươi vẫn chưa trả lời." Môi son nàng khẽ mở, thanh âm lạnh như băng như hợp với dung nhan không chút biểu tình của nàng.
"… Ta có từng yêu người không nên yêu chưa?" Ta đem vấn đề lặp lại lần nữa, tranh thủ thời gian tự tìm biện pháp thoát thân.
Nàng kia ngước cằm, không nói gì. Ít nhất cũng nên đáp một tiếng chứ, "Ân" một chút cũng được mà, để mọi việc càng thêm xấu hổ.
"Ách…" Ta chỉ có khó khăn hồi đáp, "Không nên yêu người-…"
…Làm sao có thể không có.
Người ta yêu nhất, cũng chính là một người không nên yêu. Nhưng làm sao ta có thể nói điều đó với một nữ tử lớn mật đứng bên vách núi ngắm phong cảnh?
Tựa hồ không kiên nhẫn chờ ta trả lời lâu như vậy, nàng lại mở miệng nói, trong thanh âm lộ vẻ khinh thường: "Cho nên, đừng dễ dàng nói ra lời nhàm chán sinh mệnh rất trân quý."
Ta sửng sốt hỏi: "… Tại sao?"
Đôi lông mày nhỏ của nàng nhíu lại, "Ngươi thấy ta cần trả lời câu hỏi của ngươi sao." Nàng đây là câu hỏi, hay là trần thuật vậy, chẳng qua không phải nói thẳng "Ta không muốn trả lời câu hỏi của ngươi". Đại tỷ, nếu không cần cùng ta tán gẫu, vậy để cho ta đi nha ~
Ta bắt đầu cảm thấy chán ghét nàng.
Nàng xinh đẹp, nhưng lòng của nàng lại xấu, không quý trọng sinh mệnh, không đẹp. Ta tùy hứng cho rằng như vậy.
Khi trong lòng ta vẫn đang thẳm nhủ, nàng lại đột nhiên cười, cặp mắt xếch cùng đôi môi đỏ tươi yêu mị đến khiến ta sợ hãi.
"Ngươi cho rằng ta ở nơi đây ngắm phong cảnh?" Nàng hỏi.
"Không thì làm gì." Ta tận lực nhường ngữ khí của mình nghe sao thật khinh thường như nàng, nhưng hiệu quả dường như rất yếu.
Quả nhiên, nàng khẽ phì cười, tiện đà xoay người đối mặt với vách núi, chậm rãi nói: "Ngươi có tin, ta sẽ nhảy xuống không." Lại thêm một câu hỏi trần thuật.
"Ngươi đừng nói giỡn được không, ta thực sự chỉ muốn hỏi đường, để chút nữa còn đi… Ngươi làm gì thế?!" Ngay tức khắc ta ngừng miệng, bởi nàng lúc này đã xoay người đối mặt với ta, trên môi nở nụ cười quỷ dị, từng bước một giật lùi, chậm rãi tiến gần vách núi bên cạnh, thẳng đến khi gót giày nàng đã một nữa vượt qua mép núi, mới ngừng lại.
Gió mãnh liệt thổi, tà váy nàng theo gió càng không ngừng phiêu động, khiến ta bất ngờ hơn chính là, thân hình hơi gầy của nàng đứng sát bên vách núi lại không chút lay động — nếu đó là ta chắc đã sớm bị gió thổi bay!
"Ngươi… Ngươi điên rồi." Ta sững sờ nói.
"Nếu sống chỉ để bị giày vò, vậy thì còn ý nghĩa gì." Nàng nói rồi hơi hơi ngưỡng mặt lên, che dấu tươi cười, ánh mắt trong phút chốc trở nên trống rỗng, thanh âm cũng mơ hồ. Tựa như không phải đang nói cùng ta, mà chỉ là đang tự thì thầm.
"Ngươi… Ngươi đừng…" Thân mình ta run rẩy đi đến hướng nàng, có cảm giác nữ nhân này chẳng hề nói giỡn, nàng đích xác sẽ nhảy xuống nếu ta không ngăn cản.
Cánh tay nàng chậm rãi mở ra, ống tay áo rộng tung bay trong gió, đầu cũng ngưỡng lên, hai mắt đã chậm rãi khép lại.
Ngàn vạn lần đừng ở trước mắt ta nhảy xuống, ta tuyệt đối không chịu nổi kích động như vậy đâu, ta sẽ hận ngươi hận đến chết, cho dù ngươi đã biến thành quỷ.
"Yêu một người không thể yêu mà thôi! Có cái gì không được?!" Ta vừa rống to vừa chậm rãi di chuyển tới hướng nàng, hai chân run rẩy bởi cảnh vật kinh sợ bên kia vách núi… Ta không sợ – ta không sợ – ta không sợ – ta không sợ, Thành Nhược Hề ta không sợ trời không sợ đất…
"Không phải ngươi muốn cùng ta nhảy chứ." Không biết từ lúc nào, Nữ nhân điên kia đã mở mắt, cặp mắt xếch yêu mị hướng nhìn ta, mang theo hơi hơi ý cười.
Ta nghe được tiếng chuông vang lên trong trẻo, hình như là từ người nàng vọng ra.
"Ngươi tự mình hại mình như vậy, là vì cái gì?!" Ta đã đến thật gần, có lẽ chỉ còn cách vách núi kia hơn hai bước.
"Không tồi, có một cái đệm lưng." Nàng nói xong vươn tay hướng phía ta, dường như muốn song song cùng ta nhảy núi.
Thành Nhược Hề, ngươi rốt cuộc là đồ gì hả, ngay cả tên của nữ nhân điên chưa biết mà chết, ngươi lại có liên can gì đâu?!
Bất quá nàng chìa tay ra lại có cơ hội tốt. Ta ôm lấy cổ tay nàng, sau đó không nói một lời lập tức nắm chặt kéo về phía sau.
… Kéo. Không. Được.
Một chút cũng không – di – động.
Ta đột nhiên tỉnh ngộ, nữ nhân điên này biết võ công! Hơn nữa không phải chỉ là loại công phu mèo ba cẳng!!
"Thế nào, muốn cứu ta?" Nàng cười, vẫn là vẻ mặt khinh thường.
Hiện tại ta cùng nàng dựa vào nhau gần như vậy, ta mơ hồ còn ngửi được hương khí trên người nàng truyền đến, hình như là mùi hoa nào đó, cho dù gió quét lớn như vậy, ta lại vẫn có thể ngửi được. Nếu không có gió thôi, vậy mùi này sẽ đặc đến bao nhiêu! Thanh âm leng keng liên tục cất lên bên tai, vốn khi nghe nó phải luôn cảm thấy dễ chịu, nhưng giờ nó lại khiến ta vô cùng buồn bực.
"Ngươi điên rồi!!" Ta bị gió thổi đến mở mắt không ra, thanh âm vừa thoát khỏi miệng cũng theo gió cuốn bay đi, khiến ta không thể cất lên tiếng hét.
Nàng cười, đôi môi đỏ đến chói mắt, khóe miệng lại hơi vểnh lên phía trước. Dù không cần nói điều gì, cũng thể hiện rõ cho ta biết, một câu ta nói nàng cũng không thèm để ý.
"Đáng giá sao?! Cứ như vậy chết??" Ta quát, nhưng bởi vì gió lớn, thanh âm nhỏ đến thương cảm.
Nàng rốt cục mở miệng lần nữa, âm lượng rất nhỏ, nhưng cũng để ta nghe được rõ ràng: "Làm sao ngươi biết, ta đáng sống." Thậm chí cả ngữ khí lạnh như băng đó ta cũng đều nghe được rành mạch.
"Ngươi biết ta sao, ngươi hiểu ta sao." Nàng thản nhiên thuyết, diễn cảm lạnh như băng.
Đúng vậy, ta không biết nàng, nàng cũng chẳng biết ta, ngay cả tên của nàng là gì ta cũng không biết. Một người đã trải qua những gì, đã có những chuyện gì, người khác tuyệt đối không cách nào tự mình cảm thụ. Có đáng sống hay không, ta có tư cách giúp nàng định nghĩa sao?
Nàng chợt hơi hơi ngước cằm, nhìn về nơi sau lưng ta nói : "Người đó là tới tìm ngươi sao."
Ta quay đầu, nhìn thấy bóng dáng Tần Cầm cô nương xa xa.
"Không muốn chết thì buông tay còn kịp…" Nàng cười, "Nếu có duyên, hỏi đường hẹn đến kiếp sau đi."
Ta quay đầu lại thấy nàng mỉm cười, mặt mũi càng thêm tối tăm. Buông tay đi Thành Nhược Hề, nữ nhân điên này không đáng để ngươi chôn cùng! Chính là tay lại chẳng chút nghe lời, gắt gao cầm lấy cổ tay nữ nhân điên, quẳng đi cũng quẳng không được.
Ta cảm giác được nàng bước về sau một bước, thân mình cũng hướng về sau thối lui, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Nàng nhìn ta, ta nhìn nàng.
Ta không thể nói lên lời nào.
Buông tay đi — ta tự nhủ với mình vạn lần — chính là nếu buông tay, nữ nhân này sẽ ở trước mặt ta ngã xuống vực sâu, còn nếu không buông tay, ta và nữ nhân điên này đều sẽ cùng nhau ngã xuống vực.
Vì cái gì, ta còn gắt gao cầm lấy cổ tay nàng, ta cùng nàng có cảm tình hảo đến nỗi có thể bồi nàng đi tìm chết sao??
Nàng như cũ không hề chớp mắt nhìn ta, mùi hương dường như càng thêm nồng đậm, con ngươi nàng có màu nâu nhạt, ta cơ hồ có thể nhìn thấy sâu bên trong.
Cảm giác được chân còn lại của nàng cũng hướng phía sau bước, ta ngừng thở, dùng sức kéo mạnh cánh tay nàng, hai chân cũng cố gắng lui về phía sau.
Thân thể của nàng ngã xuống, nhưng trên mặt vẫn đang mỉm cười.
Ta cũng bị kéo về phía trước.
Điên rồi – điên rồi – điên rồi – điên rồi – điên rồi.
Không có bị người đánh chết, mà lại là bồi người ngã chết.
Không thể, ta không thể chết.
Tấn Ngưng, Tấn Ngưng.
Mặc dù biết chính mình có sống tiếp cũng chẳng thể được gặp nàng, nhưng dù như vậy, ta vẫn không muốn ly khai, không muốn rời khỏi thế giới có Tấn Ngưng tồn tại, ta muốn cùng nàng có một chút liên hệ, dù mối liên hệ này chỉ là tồn tại cùng một thổ cư, sống cùng trong một niên kỷ.
Thân thể lại hoàn toàn chẳng nghe theo suy nghĩ, ta vẫn không thể buông tay, trong khoảng khắc nàng ngã xuống, ta cũng bị kéo theo về phía trước. Chân rơi xuống, thắt lưng rơi xuống, ta không còn kịp suy nghĩ, chỉ nghiêng thân mình dùng tay kia bình tĩnh hướng chung quanh cầm nắm, ông trời, để cho ta nắm lấy những thứ gì cũng được, đừng cho ta ngã xuống, đừng cho ta chết.
Rồi ta nắm được.
Hình như là rễ cây, ta mau chóng nắm nó thật chặt.
Thân mình ta dừng lại, trừ bỏ cánh tay nắm chặt lấy rễ cây, toàn bộ nơi khác trên thân thể đều lơ lững treo trên không trung.
Ta làm sai cái gì chứ, ta chỉ là muốn… hỏi đường thôi mà.
Hung hăng siết chặt cổ tay kia không chút nào lơi lỏng. Ta không dám quay đầu xuống nhìn, cũng không rảnh quay đầu để nhìn, chỉ cảm thấy khí lực của mình như dần biến mất. Ta cắn răng, gồng cứng thân mình.
"Thành công tử!!" Tần Cầm cô nương đã chạy tới.
Mau. Cứu. Ta.
Đáng tiếc ta nói không ra lời.
Tần Cầm cô nương ngồi xổm người xuống, nắm lấy cái rễ cây tay ta bắt được, liều mạng lôi kéo về phía sau, nhưng vẫn không một chút suy chuyển.
Đây là đương nhiên, ta còn dắt theo một người khác mà, làm sao có thể kéo lên được.
"Hừ, đừng giả bộ làm người tốt bồi chết, buông tay đi." Ta nghe thanh âm nữ nhân điên từ sau truyền đến.
Vì cái gì, vì cái gì trong gió mạnh mẽ như vậy, ta phải rống lên mới có thể nghe được thanh âm của mình, còn nàng thì giống như chẳng cần khí lực, nhẹ nhàng mà nói chuyện, ta vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Ta tức giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận như thế này.
Dùng hết khí lực toàn thân, ta rống to từng chữ: "Ngươi! Câm! Miệng! Cho! Ta!!!"
Kỳ thật ta muốn rống là "Mẹ nó! Ngươi câm miệng cho ta", nhưng lý trí bảo hộ hình tượng vẫn còn tồn tại.
Tần Cầm cô nương tựa hồ bị ta hù sợ, sững sờ nhìn ta.
Nàng hẳn là không biết phía dưới ta còn treo một người.
Càng ngày tình hình càng xấu, Tần Cầm cô nương không biết làm cách nào, mà khí lực của ta cũng gần cạn kiệt.
Đừng giỡn chứ, Thành Nhược Hề ta làm sao có thể chết ở nơi này.
Ta cảm giác được cổ tay liều mạng nắm kia đang dần dần trượt, từng chút, từng chút, từ cổ tay rồi đến bàn tay.
Phải rớt sao, nàng muốn ngã rơi xuống sao.
Ta nắm không được, thật sự đã tận lực rồi.
Đột nhiên, sức nặng trên tay hoàn toàn biến mất, ta tưởng rằng mình đã không kiên trì mà buông tay, nhưng ngay sau đó, mùi hương nồng đậm phả vào mặt, và tiếng chuông lanh lảnh cất bên tai, chỉ cảm thấy thân mình bị người ôm ngang, nhẹ bẫng tiến về phía trước, nháy mắt ta đã bên vách núi.
Chân vừa chạm tới mặt đất, thân thể cũng mềm.
Đầu một mảnh trống không.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Vợ Của Ta Là Quận Chúa
- Chương 67