【 64 】
Y quán sau khi xây lại tựa như không có thay đổi, chính là sau khi tiến vào bên trong, ta cùng Nhị sư huynh mới giật mình thổn thức.
Trống không.
Đều là trống không.
Toàn bộ đều là trống không.
Nói cách khác, sau khi xây lại, trừ bỏ phần kiến trúc ngoài không có bao nhiêu thay đổi, đồ vật bên trong — vô luận là dược liệu, đồ dùng trong nhà, bồn hoa, thậm chí là y phục của chúng ta, tất cả đều đã bị đốt rụi. Nên khi chúng ta vào, chỉ có một gian nhà trống. Không biết gian nhà trống này xây lại, tiêu phí bao nhiêu ngân lượng đây? Vương gia… Ngài sẽ thay chúng ta thanh toán chứ… Còn có đồ dùng trong nhà chẳng hạn… Bằng không sư phụ sẽ điên mất.
Nghĩ tới đây ta lại thêm vài phần hận đối với đám Hắc y nhân tồi tệ kia, nghe Tam Thất nói, hoàng thượng phái một nhóm kỵ mã đi áp giải, nhưng phải mấy ngày sau mới tới. Đầu ta chợt có ý nghĩa xấu, không bằng chính mình giải quyết riêng đi, để Thành Nhược Hề ta trừng trị… Ha ha.
"Đêm nay chúng ta chỉ có thể ngủ trên mặt đất." Ta bất đắc dĩ nhìn Nhị sư huynh nói.
Nhị sư huynh ngay lập tức lui ra sau hai bước, ý thức tự bảo vệ trước ta mãnh liệt: "Nhưng phải phân phòng ra ngủ!"
Ta cười lạnh bỏ đi. Nhị sư huynh, ngươi có thể tự kỷ một chút không sao.
Trở lại gian phòng của mình, quả nhiên là rỗng tuếch. Hảo, lần này có liều chết ta cũng phải bắt sư phụ mua cho ta một cái giường đẹp, nhưng trước hết phải có cái lăn qua lăn lại đã… Ta đi tới một bên, mở ra hành lý của mình, nhìn xem có quần áo vải vóc nào có thể dùng để trải ra đất ngủ… Cây kiếm nặng chết người, trời ạ, ngươi vẫn còn đây?! Yên lặng thở dài, ta cầm nó chuyển sang một bên… Một đống quần áo giặt, đại khái có thể nằm trên chống lạnh… Còn có, một cây đàn tranh.
Là chiếc đàn Tấn Ngưng đã gảy.
"Bần tăng không biết đánh đàn, để lại trong chùa cũng vô dụng, nếu A Thành nhận lấy thì thật không thể tốt hơn." Khi Tam Thất đại sư đem chiếc đàn giao cho ta đã nói như vậy.
Chính là, ta cũng không biết đánh đàn a.
Chỉ là, Tấn Ngưng đã từng động qua cái chuôi…đàn này nên ta mới nhận.
Ta cầm chiếc đàn lên, thử gảy vài cái… Âm sắc dường như rất tốt, dù sao ta cũng không hiểu lắm… Nhìn lại nhớ tới bóng lưng của Tấn Ngưng đánh đàn ngày đó. Cất đi nào Thành Nhược Hề, cất thật kỹ đi, ngươi định cả đời sống trong y quán nhìn vật nhớ người sao.
Bất đắc dĩ ta đem đàn tranh che lại, để qua một bên.
Ngàn vạn lần đừng mở nắp hộp trí nhớ ra, nếu không ta sẽ phải tiêu hao một lượng lớn khí lực, mới có thể đem nó đóng lại.
Ta cùng Nhị sư huynh bắt đầu quét dọn y quán, không thể tưởng được mới vừa hồi phục thương tổn, ta đã phải hoạt động nặng như vậy, thật là sống có trách nhiệm thật khó a.
Tro bụi rất dày, nơi nơi đều tích cả một lớp lớn, vừa vỗ cái bụi đất đã tung bay. Vậy cái gì lâu không dùng đến, đều cũng sẽ được bịt kín bụi dầy như vậy, thậm chí cả trí nhớ?
Buổi tối chúng ta đến nhà Trương thẩm ăn cơm — đúng vậy, chính là cái vị đại thẩm suýt nữa khiến ta tưởng sư phụ chết cháy.
Thực là cảm tạ Trương thẩm cho chúng ta ăn cơm, lại còn cho chúng ta mượn cả mền để trải ra đất ngủ, nhưng cả đêm thẩm không ngừng lải nhải về vết sẹo trên mi trái của ta.
"Là bị dập đầu, Trương thẩm…" Ta một bên bới cơm, một bên giải thích.
"Ngươi thật là chẳng ngoan, sư phụ ngươi mà biết ngươi ở bên ngoài đánh nhau, sẽ rất nguy a!" Trương thẩm vẫn cứ tiếp tục tấm tắc.
"… Không phải… Ta thực sự chỉ là không cẩn thận…" Sự kiên nhẫn của ta cũng đang giảm mạnh.
"Ngươi cứ như vậy làm mất mặt sư phụ ngươi a! Bại hoại nề nếp gia đình! Ta không làm chuyện xấu, đánh nhau cũng chẳng làm…" Trương thẩm vẫn tiếp tục nói.
"… Trương thẩm, ngài hãy nghe ta nói…" Ta vừa giảng giải, vừa mãnh liệt liếc nhìn Nhị sư huynh đang gắp thịt, hắn dường như không có việc gì làm, chỉ chăm chú tận lực ngồi ăn.
"Đánh nhau với ai vậy? Là sơn tặc, hay cường đạo! Tiểu tử như ngươi cũng học đánh nhau sao?" Trương thẩm vẫn luyên thuyên.
Ta hoàn toàn đầu hàng: "… Đúng đúng đúng rồi, ngài nói rất đúng…" còn mạnh mẽ gật đầu biểu đạt thành ý của mình.
"Bất quá, thật ra nhìn thế này lại thêm vài phần nam nhân vị, không giống như trước giống tiểu bạch kiểm a! Muốn Trương thẩm giới thiệu cho ngươi mấy tiểu phụ trẻ không?"
"…" Trương thẩm, ta van ngài đừng nói thêm nữa…
Cuối cùng vất vả lắp ta mới thoát khỏi Trương thẩm ném bom nước bọt, vội vàng trở lại y quán.
Vất vả lo xong hết thảy, chuẩn bị tốt chăn đệm để ngủ, ta vừa định nằm xuống thì cửa phòng có ai đến gõ.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy Nhị sư huynh, trên tay hắn còn cầm giường mền và thêm một ít quần áo.
"Làm gì vậy?" Ta hỏi.
"Sư muội, ta muốn… ngủ trong phòng ngươi." Hắn đứng ngoài cửa vẻ mặt tươi cười.
"Là ai nói muốn phân phòng để ngủ a?" Ta kéo kéo khóe miệng.
"Ha ha, là đùa mà, là đùa mà, ta muốn cùng sư muội nuôi cấy thêm cảm tình sư huynh muội…"
Ta ngẩn người, sau đó lập tức đóng cửa: "Chúc ngủ ngon."
"Sư muội!!" Nhị sư huynh mãnh liệt gõ cửa, thanh âm thê thảm, "Sư muội! Ngươi không biết trong một gian phòng trống trơn có bao nhiêu kinh khủng a, ngươi nhẫn tâm như vậy sao, để sư huynh ta chịu khổ lớn như vậy?" Ngủ ở một gian phòng trống không là nhiều khổ à!
Quyết tâm không để ý tới, ta chui người vào trong chăn chuẩn bị nằm xuống ngủ.
"Sư muội… Nhĩ hảo nhẫn tâm a…"
"Sư muội, ngươi không biết trong nhà không có đồ, những thứ kia lại rất thích tới thăm a…"
"Nhất là những nơi có chứa oán khí, bọn chúng lại cực kỳ yêu thích a, sư muội…"
"Sư muội, ngươi không sợ sao sư muội, nào thì đầu lưỡi thật dài, tròng mắt màu lục, còn có thể ở bên tai ngươi phun khí …"
Ta, nhẫn, không, nổi, rồi.
Phi thật nhanh ra mở cửa, ta rống to: "Ngươi ồn ào chết mất ——!"
Nhị sư huynh nhân cơ hội theo khe cửa chui vào, cũng cực nhanh đem chăn nệm trải hảo dưới đất, miệng vừa hát điệu dân ca vừa nói: "Nói sư muội ngươi tốt, quả nhiên không nhìn lầm, chúc ngủ ngon nha." Sau đó nằm xuống ngủ liền.
Ta đành cam chịu cũng chui về chăn mình ngủ.
Quên đi, chỉ cần hắn ngủ hảo, không phiền đến mình là được. Chỉ mong chính mình không bị quấy nhiễu, như ký ức, hay cảm tình chẳng hạn, đêm nay xin đừng tới tìm ta, để ta an tâm ngủ qua đêm nay sau một ngày mệt mỏi.
…
Thế nhưng Nhị sư huynh lại ngáy.
Một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, ta vác hai cái mắt thâm quầng tới cửa lau bảng hiệu.
Nhị sư huynh cuối cùng mới chịu chui ra khỏi chăn, tới bên cửa đứng vặn eo bẻ cổ: "Sư muội sớm, tối hôm qua ngủ ngon không, có ta cùng ngươi mà."
"Thực cảm tạ ân điển của ngươi." Ta nói, vừa gắng gượng liếc mắt, vừa tê tái lau bảng hiệu.
"Xin hỏi, nơi này là y quán sao?" Một giọng nữ từ phía sau truyền đến.
"Đúng rồi đúng rồi, vị cô nương này nhĩ hảo." Nhị sư huynh cực kỳ sôi nổi tiếp đãi đối phương.
Ta lờ đờ quay đầu, muốn nhìn một chút người tới là ai, nhưng vừa nhìn, tầm mắt đã không thể rời khỏi.
Cô gái này có một kiểu tóc thật bất khả tư nghị!! Từng sợi tách ra riêng rẽ tựa như… Tựa như chổi lông gà!! Khuôn mặt cũng không tệ lắm, chính là kiểu tóc… Kiểu tóc… Nó… Thật là bất khả tư nghị — trừ bỏ từ này, không biết nên tìm từ gì hình dung.
Chổi lông gà?
"Ta muốn bốc chút dược, đơn thuốc đây…" Chổi lông gà cô nương nói rồi lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo.
Chổi lông gà… Chổi lông gà…
Trong nháy mắt, mọi buồn ngủ đều tan biến.
"Thật ngượng ngùng, y quán chúng ta bởi vì bị đại hỏa đốt, nên tạm thời chưa có dược liệu nào… A!" Ta một phen đẩy Nhị sư huynh đang kiên nhẫn giải thích ra, đè nén tâm tình mình kích động hỏi: "Ngươi là… Ngươi là Cầm Cầm cô nương sao?"
Chổi lông gà cô nương ngẩn người.
"Ngươi là huyện quan nữ nhi, đúng không??" Xúc động của ta nhanh chóng bộc phát.
Sắc mặt nàng như có chút khó coi, rồi mở miệng: "Ngươi… Ngươi biết ta?"
Hùng Thập Đại, ta thế nhưng tìm được mối tình đầu của ngươi rồi.