1
【 56 】
Ta có thể hiểu vì sao bọn Tam Thất không tìm thấy đám người kia.
Hắc y nhân kéo ta bay tới bay lui, mặc dù không bị bịt mắt, ta cũng không thể nhìn ra nổi lộ tuyến phi hành* của người này — thậm chí đến cả cảnh vật chung quanh cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy cuồng phong đập vào mặt, đến khi gió ngừng thổi thì mặt cũng đầy lệ rơi. Hắc y nhân hung hăng ném ta trên mặt đất, ta nhịn đau không kêu một lời. Trước mặt ai cũng có thể nhát gan, nhưng trước kẻ muốn lấy tánh mạng quận chúa thì tuyệt đối không thể. (*: đường đi)
Ta đang muốn đứng dậy thì lại bị đối phương đá một cước lên lưng, thiếu chút nữa miệng đã đầy bùn.
Hắc y nhân dùng sức giẫm lên lưng ta để ngăn ta động đậy, miệng thì lại huýt sáo như tiếng chim kêu, thỉnh thoảng còn thêm tiết tấu. Vách tường đất được bao phủ bởi đám dây trường xuân thật dày trước mặt đột nhiên có động tĩnh, chỉ chốc lát sau thậm chí còn có một bàn tay từ bên trong vươn ra, xốc lên mành cỏ nhánh dài, và một nam nhân da ngăm đen từ bên trong bước tới.
"Đem hắn trói lại." Hắc y nhân thản nhiên thuyết.
"Đây là…" Ngăm đen nam nhìn ta, vẻ mặt nghi hoặc.
Hắc y nhân không trả lời, đợi Ngăm đen nam túm cánh tay ta lại, hắn mới nhanh chóng chui vào nơi Ngăm đen nam vừa bước ra. Ngay sau đó ta cũng bị Ngăm đen nam cứng rắn lôi vào bên trong.
Bên trong một mảnh đen tuyền, nhưng chỉ chốc lát sau đã nổi lên ánh nến.
Ngoại trừ hai người này, bên trong dường như không còn ai, nơi này không khí ngột ngạt đến nỗi thiếu chút nữa ta không thở được. Ngăm đen nam đem hai tay ta túm lại sau lưng buộc đến sít sao, rồi mới đẩy ta vào chỗ trống trải.
Sau khi xử lý ta xong, Ngăm đen nam xoay người hỏi Hắc y nhân ngồi ở cách đó không xa: "Thiếu gia đâu?"
"Hai ngày sau, đem Kiện Nhân cùng nữ nhi Tấn Thiên Khải đổi lại." Hắc y nhân nói rồi, tháo xuống khăn che mặt của mình, cầm bình trà trên bàn rót một chén uống. Dưới ánh nến mờ mịt, ta thoáng thấy khuôn mặt của Hắc y nhân, là một trung niên nam tử.
"Dùng hắn để đổi?" Ngăm đen nam chỉ chỉ ta.
Hắc y nhân không trả lời.
"Chỉ bằng hắn…" Ngăm đen nam đi tới trước mặt ta, nhìn từ trên xuống dưới, "Có thể đổi lấy quận chúa cùng thiếu gia?" Nói rồi, còn thuận chân đá vào đùi.
"Không đổi được." Ta cười lạnh một tiếng.
"Ngươi câm miệng!" Ngăm đen nam hung hăng trừng mắt liếc nhìn ta, lại đá thêm một cước nữa, lần này tăng hơn lực đạo.
"Có thể đổi được…" Hắc y nhân chậm rãi nói, ta có thể thấy trên mặt hắn có râu ria, "Nếu bọn hắn không muốn hắn chết."
"Nhưng…" Ngăm đen nam gãi gãi đầu, lại hỏi, "Thiếu gia đi vắng, làm sao chúng ta biết bọn hắn đổi cho chúng ta, có thật là quận chúa hay không?"
"Nghe nói, nữ nhi Tấn Thiên Khải lớn lên thiên tư quốc sắc (sắc nước hương trời)." Hắc y nhân nói.
"Đúng đúng đúng!" Ngăm đen nam hưng phấn đáp, "Đã sớm nghe nói, chính là không có cơ hội thấy, tên Vương bát đản Tấn Thiên Khải đó giữ nữ nhi mình như bảo bối, bình thường đến xuất môn cũng không cho!"
"Đến lúc đó…" Ngăm đen nam hạ thấp giọng, nở ra nụ cười ghê tởm, "Ngài để cho ta… Nếm thử quận chúa sắc nước hương trời!"
Nghe ngăm đen nam thốt ra lời bỉ ổi, tức khí từ nội tâm ta tuôn trào, không nhịn được hướng hắn quát: "Cầm thú!"
Tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ nói leo, Ngăm đen nam cùng Hắc y nhân đồng loạt quay đầu nhìn lại.
"Các ngươi không đổi được quận chúa, càng không đổi được tên tiện nhân kia, hết hi vọng đi." Ta thản nhiên nói.
Giờ mới ngộ ra, phong phạm* đại hiệp luôn thường được dùng trong vũ hiệp tiểu thuyết cũng không phải giả, mà khi một người giận tới cực điểm, hay là oán hận không thôi, thì cái gì cũng mặc kệ, không bao giờ muốn ở thế yếu. Có lẽ ta đang ở trong thế yếu, không thể chiếm thượng phong ở vũ lực, cũng muốn chiếm thượng phong trên miệng đi. (*: văn phong, lời nói)
Lại một cước nữa, lần này ở ngay giữa bụng. Đau đớn từ bụng nhanh chóng lan truyền, ta cuộn tròn thân mình, cắn chặt môi mới nuốt được tiếng kêu la xuống. May mắn giờ đây ta không trong nguyệt sự, bằng không chắc chắn không chịu nổi rồi — ta thô tục tự giễu.
"Cố chấp kiềm chế à, tiểu tử!" Ngăm đen nam đến gần, từ trên cao nhìn xuống cười nhạo nói, "Ngươi nói chuyện cẩn thận cho ta, bằng không lần sau nơi ta đá, không đơn giản chỉ là bụng đâu — ta sẽ cho ngươi tuyệt tự!"
Tuyệt tự… sao?
Ta nhịn không được cười ra tiếng.
Sau này, có thể đem chuyện này kể thành chuyện cười cho Nhị sư huynh nghe, đá vào nơi không đơn giản, để kẻ nữ giả nam trang ta tuyệt tự.
Vậy, quận chúa yêu kẻ nữ giả nam trang ta có tính là truyện cười không, ta chợt nghĩ đến điều này, cười lại càng lớn tiếng, nhưng lần này trong tâm là đau đớn.
"Ngươi cười cái gì?!" Ngăm đen nam nhìn thấy ta cười như vậy, lại hung hăng bổ thêm một cước, đau đớn kịch liệt khiến ta thở dốc, lần này thì quả thật ta cười không ra, chỉ hung hăng cắn môi ngăn mùi vị tanh nồng xông lên khoang miệng.
Hắc y nhân đi đến cạnh ta, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: "Xem ra ngươi rất bảo hộ nữ nhi Tấn Thiên Khải… Mặc kệ quan hệ các ngươi là gì, đến lúc đó, ta đối đãi với nàng cũng không chỉ là mấy cái đá đơn giản như vậy, ngươi muốn tận mắt nhìn chứ? Nga, đúng rồi, lúc đó ngươi đã cùng nàng trao đổi, không có cách nào tận mắt thấy, thực đáng tiếc?" Hắn vừa nói vừa dùng tay trái vỗ nhè nhẹ lên mặt ta.
Ta nhịn đau trừng mắt nhìn hắn, ta hận rằng mình chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể xé xác hắn ra.
Sư phụ, ta hối hận, đáng lẽ ta nên cùng ngươi luyện võ, dù chỉ là chút công phu mèo ba cẳng*. (*: ý nói là không ra gì)
"Bịt miệng hắn lại, ta không muốn nghe hắn dông dài." Hắc y nhân nói, đứng dậy tránh khỏi ta.
Ngăm đen nam bước tới gần, không biết lấy từ đâu một mảnh vải lớn, hung hăng nhét vào miệng ta, nhét đến tràn đầy miệng, sau đó lại dùng một cái trường bố buộc ngang miệng kéo ra sau ót.
Đây có khi là thứ dơ bẩn nhất mà ta từng ngậm trong miệng cả đời này cũng không biết chừng.
"Đi thôi." Sau khi Hắc y nhân thấy ta đã bị trói đến sít sao, hừ một tiếng rồi thúc giục Ngăm đen nam rời khỏi.
Vậy ra nơi này không phải hang ổ của bọn hắn, chẳng lẽ chỉ là nơi giấu con tin sao?
Ngăm đen nam trước khi đi, còn dùng sức đá vào bụng ta một cước, lần này thì ta không cần cắn môi, miệng bị nhét đầy vải bố, thanh âm nào cũng không phát ra được — thực là tiện.
Ngọn nến bị thổi tắt, chung quanh chìm trong bóng tối.
Nơi đây giờ chỉ còn lại một mình ta. Ta quẩy người một cái nhưng không được, chân và tay đều bị Ngăm đen nam kia buộc chặt.
May mắn là ta không bị nghẹt mũi, bằng không miệng bị nhồi đến không thể hít thở, thì có khi giờ đã chết rồi.
Nghĩ như vậy ta lại cười cười, Thành Nhược Hề, ngươi đúng là hết thuốc chữa, đến lúc này mà vẫn còn cười vui được. Nhưng cũng là may mắn, vì giờ người bị bắt chính là ta, không phải Tấn Ngưng. Chỉ điều này thôi cũng đủ cho ta vui cả ngày. Rồi đột nhiên nhớ tới nguyên nhân ta sớm nay xuất môn.
Ngày mai là sinh nhật Tấn Ngưng.
Hoa quế cao.
Xem ra phải bỏ lỡ rồi. Ông trời cũng biết ta tham lam, không cho phép ta giữ thêm kỷ niệm nào cùng nàng nữa. Khi cơn đau ở bụng đã dần tiêu tán, ta vặn xoay thân mình, nằm ngửa trên mặt đất nhìn trân trân vào mảnh đen tuyền hôn ám trước mặt.
Giờ này Nhị sư huynh chắc hẳn đã đem sự tình nói cho sư phụ, sư phụ hắn… Có thể giấu diếm được quận chúa a. Lão nhân này vốn chẳng có nổi ưu điểm, chỉ có nói bịa đặt là đến xuất quỷ nhập thần. Thật xấu hổ, sư phụ, lại cho ngươi thêm phiền toái, còn ta thì là dê vào miệng cọp trở thành con tin.
Miệng bố vải chậm rãi hút khô hết nước miếng, khiến ta bắt đầu cảm thấy khát. Ai, hai người kia đi cũng không cho ta đến miếng nước uống, nhớ tới mấy ngày trước ta còn mang đồ ăn cho Phùng Kiện Nhân, đãi ngộ đúng là khác biệt.
Không sao, Tam Thất có tuyệt thế võ công, rất nhanh sẽ cứu ta ra thôi, đến lúc đó hảo hảo mà uống ngũ đại bát.
Đột nhiên cảm thấy thật mệt, ta quả thật là người chẳng thích hợp dậy sớm a. Đầu mơ mơ hồ hồ nghĩ còn hai mắt lại dần khép kín, điều cuối cùng xuất hiện trong đầu ta chính là Tấn Ngưng. Trên tay nàng tựa như đang cầm một bát nước lớn, giống đêm đó mỉm cười chờ ta tiếp nhận.
Ta thật sự là khát quá rồi.
Thực xin lỗi, Ngưng nhi, trong giấc mơ còn phiền ngươi xuất hiện, thật quấy rầy ngươi quá.
Không biết rằng mình đã ngủ bao nhiêu lâu, nơi đây tối đen đến nỗi ta không thể phân biệt được đêm ngày, chỉ biết khi tỉnh ngủ, người một chút khí lực cũng không còn. Dù hai mắt đã dần thích nghi bóng tối, vẫn chỉ thấy chung quanh mọi vật đều tối đen. Ta cẩn thận quan sát chung quanh một chút, mắt mỏi mệt đến nỗi lại chìm vào giấc ngủ.
Một trận lạnh như băng kéo ta từ trong lúc giấc mơ bừng tỉnh.
Chỉ cảm thấy toàn thân ướt đẫm, trước mặt có một người đang đứng, ta híp híp mắt, qua ánh nến được điểm, ta mới nhìn ra được người đứng trước mặt là Ngăm đen nam.
"Ngủ được thật đúng là hay, coi như là giúp ngươi tắm rửa!" Ngăm đen nam khinh thường cười nói.
Dội cho ta một thân nước lạnh trong lúc mơ ngủ gọi là "Tắm rửa". Người này quả thật biết cách tra tấn a, khi ta đang khát lại đem một thùng nước lớn bạt lên người ta, miệng còn chưa dính một giọt.
Ta vô lực lắc lư thân mình, híp mắt nhìn Ngăm đen nam.
"Còn không tỉnh sao?!" Ngăm đen nam thấy ta không phản ứng, một cước đạp lên vai ta, bởi vì quá mệt mỏi, cho dù đau ta cũng chỉ nhíu mày, thế mới biết một chút khí lực ta cũng chẳng có. Yếu ớt quá, tại bình thường ngươi không chịu rèn luyện thân thể đó Nhược Hề.
Ngăm đen nam thấy ta vẫn không phản ứng, chửi một tiếng rồi đi ra.
Vậy hóa ra trầm mặc lại là cách phản kháng tốt nhất.
Ngay khi ta mơ hồ lại muốn ngủ tiếp, đột nhiên truyền đến tiếng vang. Ngăm đen nam hô câu gì đó, ngay sau đó lại nghe thanh âm của Hắc y nhân, nhưng ta quá mệt và khát, không nhận biết bọn hắn đang nói chuyện gì.
"Nhược Hề!"
Thanh âm quen thuộc vang lên khiến ta sửng sốt.
Là do quá mệt mỏi hay quá khát khiến ta xuất hiện ảo tưởng đây, ta cười cười.
Thanh âm quen thuộc khiến ta an tâm lại, đang muốn cùng thanh âm ấy đi vào giấc ngủ thì lại cảm giác có người ôm lấy ta. Cả hương khí và độ ấm cũng thật quen thuộc.
"Nhược Hề, ngươi làm sao vậy?" Lại một câu hô.
Ta mở mắt nhìn thấy Tấn Ngưng.
Mái tóc dài của nàng tán loạn, khuôn mặt lo lắng vừa như cười lại vừa như khóc, cánh tay nhỏ gầy kéo qua cổ ta, để ta gối lên tay nàng.
"Ngươi…" Ta mở mở miệng, không biết nên nói cái gì, cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Nàng không giận ta. Đầu óc một mảnh trống không chỉ có duy nhất một suy nghĩ đấy, nhớ rõ đêm đó nàng giận đến chẳng thèm nhìn ta, nghĩ như thế ta chợt cười cười.
Tấn Ngưng trước mặt cũng theo ta nở nụ cười, chính là lệ trên mắt vẫn không che dấu được nội tâm nàng đau xót. Ta muốn vươn tay ra, muốn như những lần trước giúp nàng lau nước mắt, nhưng cả hai tay đều đã bị buộc chặt.
"Kéo nàng ra." Thanh âm của Hắc y nhân.
Ngăm đen nam một phen túm lấy Tấn Ngưng, hung hăng kéo sang một bên, khí lực của ta không hiểu từ đâu khôi phục lại, quát: "Không được đυ.ng nàng!"
"Vậy, đây chính là nữ nhi Tấn Thiên Khải?" Hắc y nhân đến gần cúi đầu nhìn ta.
Ta mím môi, trừng mắt nhìn hắn. Chẳng lẽ, Nhị sư huynh vì muốn đổi ta về nên dẫn quận chúa tới đây? Chuyện ngu xuẩn như vậy, cũng chỉ có hắn làm ra được.
"Chắc chắn đúng đấy, cô nàng này bộ dạng quả thực sắc nước hương trời a!" Ngăm đen nam nói rồi nở nụ cười ghê tởm.
"Ngươi buông!" Tấn Ngưng lo lắng kêu la.
Nghe Tấn Ngưng kêu, lòng như bị xé nát.
Ta hận chính mình, ta hận mình là kẻ cái gì cũng không làm được, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tấn Ngưng bị khinh bạc.
"Chiều tối nàng một mình chạy đến gần đây, la hét chính mình là quận chúa, để cho ta tới bắt nàng." Hắc y nhân ngồi xổm xuống, ta có thể nhìn thấy râu trên mặt hắn giờ đã biến thành chòm, "Quả là một đại lễ vật, nàng muốn ta thả ngươi… Vậy nàng có phải quận chúa hay không? …Nhược Hề?"
Lòng cứng lại.
La hét chính mình là quận chúa, để cho ta tới bắt nàng. Nàng muốn ta thả ngươi.
Đột nhiên, nước mắt cứ như vậy trào ra.
Ta thả lỏng thân thể chính mình, nằm ngửa mà khóc. Nước mắt càng ngày càng nhiều, thân thể cũng bởi vậy không ngừng run rẩy, vì bị bố đoàn nhồi ở miệng không có cách nào khóc ra thành tiếng, ta chỉ có thể nức nở. Lòng giống như bị san bằng trong phút chốc, rồi lại phút chốc được lấp đầy, khiến ta đến không khí cũng khó hít thở.
Khi ta khát bưng nước tới cho ta, khi trời lạnh dặn dò ta mặc thêm áo ấm, khi ta bị bắt lại dùng chính mình đổi lấy ta về. Thậm chí Tấn Ngưng đã yêu ta đến dạng này sao. Nước mắt của ta dường như không thể dừng lại, càng chảy càng nhiều, rõ ràng đã lâu như vậy ta không uống nước, sao nước mắt vẫn có thể tuôn ra?
Ta chỉ có thể lúc nàng khóc giúp nàng lau nước mắt, khi nàng giận nói vài lời dỗ dành nàng, chỉ biết dùng thân phận nữ giả nam trang lừa gạt nàng, để nàng nghĩ có thể dựa vào người ta được. Liệu có phải ta so với Ngăm đen nam cùng Hắc y nhân trước mắt còn ác độc hơn? Nước mắt của ta vẫn không ngừng theo khóe mắt hạ xuống, miệng như cũ càng nức nở hơn. Nhất định, ta nhất định so với bọn hắn còn ác độc. Bọn hắn muốn, có lẽ là sinh mệnh của Tấn Ngưng, mà ta muốn, cũng là tâm của nàng. Còn cái gì ác độc hơn là lừa đi trái tim người khác?
Ta nghe Hắc y nhân đang nói.
Nhưng không cách nào tập trung để lý giải hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Đau đớn từ bụng lại truyền đến, ta hít sâu một hơi, cuộn tròn người đứng dậy. Hắc y nhân tiếp tục đá ta thêm một cước, khiến ta đau đến chẳng quan tâm lệ có rơi. Còn chưa chờ ta kịp phản ứng, Hắc y nhân ngồi xổm xuống, kéo cổ áo của ta, sát mặt tới gần hung hăng hỏi: "Nàng có phải quận chúa hay không??"
Nàng có phải quận chúa… hay không?
Ta ngẩn người, nhìn gương mặt vạn phần mỏi mệt, cũng sắp bị che kín bởi râu ria, người này vì báo thù đã tốn biêu nhiêu tâm huyết? Vì cừu hận, thật sự có thể đến thế này sao, cho dù có làm mình già nua mười tuổi, mất ăn mất ngủ, thậm chí đến sinh tử cũng không màng — cũng phải báo được thù mới an tâm sao. Vậy quận chúa, nếu nàng biết được thân phận chân thật của ta, có thể hận ta đến thế này không?
Bọn hắn không nhận ra Tấn Ngưng có phải quận chúa hay không.
Hiện tại, ta chỉ cần gật đầu một cái, hay là lắc lắc đầu, đều có thể trả lời câu hỏi đơn giản này cho Hắc y nhân. Nhưng ta không làm.
Ta chợt nở nụ cười.
Không vì sao cả, chỉ là rất muốn cười.
Ta không thể hảo hảo cười ra tiếng được để khác người nghe tới, chỉ có thanh âm cổ quái nức nở phát ra. Nhưng ý cười trên mặt thì bọn hắn tuyệt đối nhìn được, đúng vậy, ta đang cười. Vừa mới khóc đến chết đi sống lại, giờ ta lại đang cười.
"Ngươi cười cái gì??" Hắc y nhân tựa hồ có điểm tức giận, thoáng đề cao âm điệu.
Thấy ta còn cười hơn nữa, hắn hung hăng kéo ta qua, cởi bỏ mảnh vải trên mặt, rút bố đoàn trong miệng ra quát: "Ta hỏi lại ngươi, nàng có phải quận chúa hay không??" Ngươi có cần thiết phải thế không, cho dù lời đối phương đáp chưa chắc là thật, vẫn nhất định phải biết đáp án là gì.
Ta cố gắng kềm nén nụ cười của mình, sau đó mở miệng trả lời: "Không phải, nàng không phải quận chúa."
Hắc y nhân ngẩn người, sau đó cười lên vài tiếng, thu hồi nụ cười nhìn chằm chằm ta: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi?"
Cách đó không xa Tấn Ngưng hô: "Nhược Hề ngươi đang nói gì vậy?! Các ngươi thả hắn ra! Ta đã đến rồi, các ngươi…"
"Như vậy nếu ta nói phải, các người có tin không?" Ta như cũ mỉm cười, thanh âm bình thản chắc chắn, "Ngươi cảm thấy quận chúa sẽ tự mình lại đây cho ngươi bắt? Ngươi cảm thấy những người trong Tự Miếu sẽ để quận chúa một mình đi ra? Ngươi cảm thấy… Quận chúa thật sự sẽ vì ta, dùng tánh mạng của mình đến trao đổi? Các ngươi cũng quá ngây thơ rồi."
"Không nên nghe hắn nói vô nghĩa, hắn lừa gạt chúng ta đấy!" Ngăm đen nam ở cách đó không xa la lớn.
"… Nói tiếp." Hắc y nhân nhìn ta hỏi.
"Nàng không phải quận chúa. Bởi vì… Ta mới là." Ta nói, càng cười hơn nữa.
Hắc y nhân trên mặt không chút biểu tình, hung hăng xô ta đổ trên mặt đất.
Té trên mặt đất ta cười càng lợi hại hơn, lần này tiếng cười rốt cục được tự do thoát ra khỏi miệng, thật là khoan khoái.
"Nhược Hề… Ngươi đang nói cái gì vậy…" Là thanh âm của Tấn Ngưng.
Mặc dù biện pháp này có điểm ngu ngốc, nhưng hy vọng có thể kéo dài thêm chút thời gian. Quận chúa chạy ra khỏi chùa, mọi người cùng sư phụ có thể tìm không thấy. À, quả thực là tìm không được, sẽ bắt đầu tìm xung quanh đây, được rồi, trước khi các ngươi tìm được, ta tiếp tục kéo dài chút thời gian.
Tấn Ngưng, để cho ta giúp ngươi làm một việc cuối cùng đi — không biết có thể thay hoa quế cao hay không? Bởi giờ ta không có cách nào làm đồ ăn ngươi thích nhất.
"Thấy ngu chưa, các ngươi…" Ta dằn xuống lòng đau đớn, tiếp tục cười cười, "Ta chính là muốn xem các ngươi bị đùa giỡn — chịu nhiều đau khổ đem ta bắt về, nhưng không biết ta chính là người các ngươi muốn tìm, nhìn thấy các ngươi bị đùa giỡn như vậy, thật đúng là vui vẻ… Sắc nước hương trời? Quận chúa bộ dạng sắc nước hương trời? Để các ngươi thất vọng rồi, thực ngượng ngùng."
"Nếu như vậy, ngươi thừa nhận mình là quận chúa??" Hắc y nhân cắn răng nói.
"Bởi vì ta không muốn tiếp tục làm rùa đen rút đầu, bởi vì ta có nhân tính, ta có khí khái, không giống các ngươi, chỉ biết làm trò mờ ám. Còn đốt nhà người ta, thật hèn hạ." Ta lạnh lùng trả lời.
"Nhưng ngươi là một nam nhân!" Hắc y nhân rõ ràng bắt đầu bối rối, có điểm nói năng lộn xộn.
"Vậy ngươi muốn hay không, nhìn xem ta có phải là nữ?" Ta đứng thẳng người dậy, để sát vào mặt của hắn, mỉm cười nhẹ giọng hỏi.
Hắc y nhân bắt đầu run rẩy, hắn đang tức giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận.
Rồi đột nhiên hắn vung tay lên, mảnh vải buộc tóc trên đầu phút chốc buông xuống, tóc dài nháy mắt rơi rụng.
"Ngươi sẽ không nghĩ tóc dài đều là nữ nhân chứ." Ta tiếp tục cười, "Ngươi có thể dùng phương pháp triệt để đến chứng thật."
Vừa dứt lời, hắn hung hăng kéo lấy cổ áo ta, ngay sau đó vang lên tiếng vải dệt bị xé rách, thân thể ta thoáng lạnh, ý thức được quần áo đã bị hắn xả ra, lộ cả bờ vai cùng với băng vải trắng gắt gao bao quanh ngực.
Ta biết Tấn Ngưng cũng đang nhìn ta như vậy.
Tâm chợt thấy yên tĩnh.
Như thế này đối mặt với quận chúa, rốt cục ta lại cảm thấy an tâm. Qua bao nhiêu ngày như vậy, lần đầu tiên an tâm. Nhưng duới tình huống thẳng thắn thế này, liệu có phải rất hèn hạ không nhỉ? Thực xin lỗi, Tấn Ngưng, thật sự, thực xin lỗi.
Ta nghe lòng mình đang khóc, nhưng miệng thì vẫn đắc ý cười: "Ngươi có muốn tiếp tục sờ xuống nữa, hoặc là đem ta cởi sạch?"
"KHÔNG CẦN!!!" Tấn Ngưng thét đến chói tai.
Vì cái gì cần phát ra thương tâm như vậy?
Ngươi có biết nhất ngôn nhất ngữ đều khiến ta bận lòng hay không, nên đừng tiếp tục phát ra như vậy để ta lòng chua xót, ta bây giờ đang thực cố gắng để diễn trọn vai, xin hãy phối hợp đi, bởi vì muốn giả vờ vui vẻ quả thực thật khó.
Hắc y nhân nhìn chằm chằm ta, mặt vẫn run rẩy, tựa hồ đang cố kiềm chế tức giận.
Còn thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
"Phụ vương nói cho ta biết, Phùng Nhân là một đại tham quan…" Ta cười nói, cố ý dùng giọng điệu khinh thường, "Tham đến vô cùng, thậm chí ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng muốn tham, Phùng Kiện Nhân cũng chỉ là một tên rùa rụt cổ, chết cũng chưa hết tội, gϊếŧ cửu tộc vẫn là từ bi với các ngươi, phải là…"
"Chát!!"
Cái tát hung hăng ném ta ngã xuống đất, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Bị mùi đó đột nhiên sặc lên cổ, khiến ta ho khan đến không còn chút hình tượng nào. Ai, tốt hay xấu ta cũng là nữ nhân, không ôn nhu được một chút sao.
"Không cần!!!" Tấn Ngưng nàng đang khóc.
Đừng khóc, vì cái gì đã biết ta lừa gạt ngươi, ngươi còn muốn khóc? Hắn đang giúp ngươi báo thù, hay là thay thế ta trừng phạt chính mình, nên không cần thương tâm, hết thảy ta đều cam tâm tình nguyện.
"Cứ như vậy thôi sao…" Ta nhịn đau cười nói, "Ta có khí khái thừa nhận thân phận của mình như vậy, ít nhất cũng nên khen thưởng một chút chứ?"
Hắc y nhân cúi người xuống, tay phải lập tức đưa tới vặn chặt cổ ta, rồi kéo ta dậy, mặt đối mặt nói từng chữ: "Không thể tưởng được, tên cáo già Tấn Thiên Khải đem ngươi giấu được sâu như vậy, tuy rằng ngươi không hơn sắc nước hương trời, nhưng bộ dạng cũng có thể, còn nhớ rõ ngày hôm qua ta nói chứ? Ta sẽ đối với ngươi không chỉ là mấy cái đá đơn giản vậy đâu."
Rốt cục tin sao.
"Ta… Ta đợi…xem." Bởi vì bị hắn kháp cổ, chỉ có thể gian nan phun ra vài chữ.
Hắc y nhân lại hung hăng vứt ta trên mặt đất, quay đầu nói với Ngăm đen nam: "Đem quận chúa trói lại cho ta, ta phải hảo hảo tiếp đãi nàng."
Đây chính là nguyên nhân vì sao ta cười, bất luận là cường đạo hay là cừu nhân, khi ở tình huống khẩn cấp nói hưu nói vượn lại là hữu dụng, sư phụ, ngươi nói đầu óc ta có linh hoạt hay không? Hơn nữa, ta thật sự đã làm được, ta đã dùng tánh mạng để bảo hộ người tối trọng yếu.