Chương 46

46 】

"Thành công tử!" Xa xa truyền đến tiếng Nguyệt Nhi kêu, bóng dáng càng ngày càng gần, đây chính là cái người ta hay nói "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền" sao?

"Sư muội!" Trước khi Nguyệt Nhi kịp bước đến gần, Nhị sư huynh nắm chặt tay ta, "Sư muội ngươi hãy nghe ta nói!"

Nét mặt Nhị sư huynh lại càng ngưng trọng: "Ta cùng Nguyệt Nhi là thật tâm yêu nhau!"

Bây giờ là cái tình cảnh gì vậy.

"Cho nên… sao?" Ta giật nhẹ khóe miệng.

"Đừng nói cho Nguyệt Nhi biết quận chúa yêu thích ta… Nếu Nguyệt Nhi biết, nàng sẽ không cho phép ta cùng nàng… Nàng kính trọng quận chúa như vậy…" Lông mày Nhị sư huynh nhăn nhúm lại tựa như sắp chạm vào nhau.

"Ách…"

"Đáp ứng ta, mau! Đáp ứng ta!" Nhị sư huynh cầm chặt tay ta lay mãnh liệt.

Trong lúc hỗn loạn ta gật gật đầu.

"Thành công tử… Các ngươi, làm sao vậy?" Vừa đúng lúc Nguyệt Nhi bước đến, nàng nghi hoặc hỏi.

"Không có gì." Ta rút lại bàn tay vẫn bị Nhị sư huynh nắm chặt, Nhị sư huynh cũng vội trả lời: "Chúng ta chỉ là đang nói chuyện một chút thôi."

Nguyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu cười, "A Mộc ca…"

"Nguyệt Nhi muội…"

Lưỡng tình tương duyệt* sao… Giờ thì ta có cần phải lên tiếng xin lui không nhỉ. (*: cả hai đều có tình ý)

"Thành công tử, ta là tới tìm ngươi." Nguyệt Nhi đột nhiên nói.

"Có chuyện gì?"

"Sớm nay quận chúa tìm ngươi, nhưng tìm không thấy…" Nguyệt Nhi đáp.

"Quận chúa tìm ta?" Lòng căng thẳng, hay là xảy ra chuyện gì?

"Thành công tử, hay là ngươi đi xem sao." Nguyệt Nhi vẻ mặt lo lắng.

"Ân." Ta gật gật đầu, lập tức chạy tới hướng Tự Miếu.

Sau lưng theo gió truyền đến tiếng Nhị sư huynh gầm rú: "Sư đệ ~ nhờ ngươi đấy ~ "

Ta cũng chẳng quay đầu lại.

Nhị sư huynh, ta thay mặt quận chúa xem nhẹ ngươi.

Vừa tới đến trước Tự Miếu, đã đυ.ng ngay phải Trần Tử Nghĩa đang bước ra ngoài. Ta gật gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, rồi lướt qua người hắn đi, nhưng bị hắn giữ chặt lại hỏi: "A Thành, ngươi có thấy Tấn cô nương không?"

Ta lắc đầu: "Không biết."

Kỳ thật, ta chẳng hề muốn cùng Trần Tử Nghĩa đứng chung một chỗ. Bởi không hiểu chính ta đang có cảm xúc gì, là buồn bực, bất đắc dĩ, hay là là tự ti? Chắc tất cả đều có.

"A Thành." Trần Tử Nghĩa nhíu nhíu đôi mày tuấn mỹ, "Tấn cô nương… Cùng ngươi tình cảm rất tốt?"

"… Cũng được." Ta mấp máy miệng, cực kỳ không có khí lực thuyết ra hai chữ.

"A Thành." Trần Tử Nghĩa khẽ cười cười, "Ngươi từng nói với ta, nếu là thật sự yêu Tấn cô nương thì phải nắm chặt cơ hội."

Được rồi, giờ ta hối hận được không…

"Ngươi nói rất đúng." Trần Tử Nghĩa lại nói, trong giọng nói còn mang theo nhiêu khí đặc hữu của con dòng cháu giống, rất chân thành, "Ta đã yêu Tấn cô nương. Tấn cô nương cũng không phải bình thường nữ tử, nàng cùng người khác bất đồng." Ta giơ hai tay hai chân đồng ý với ngươi.

"Cho nên…" Ta mở miệng thúc giục, muốn hắn nói ngay vào trọng điểm.

"Nhất định ta sẽ nắm chắc cơ hội." Nói rồi, nét mặt Trần Tử Nghĩa lại tràn đầy tự tin khiến ta cảm thấy mặc cảm.

Ta im lặng.

"A Thành, ngươi…" Trần Tử Nghĩa hé mắt, trong con ngươi như đang lấp lóe ánh nhìn địch ý, "Ngươi cũng thích Tấn cô nương sao?"

"A?" Ta sửng sốt.

Đây gọi là cái gì, "Tình địch cùng nhau đối thoại" sao?

"Không đáp được sao?" Trần Tử Nghĩa cười khinh miệt, "Nếu ngay cả thích đối phương cũng không dám thừa nhận, thì tuyệt đối chẳng đáng là đối thủ của ta. Ta sẽ khiến Tấn cô nương yêu ta, ngươi cứ việc ở đây mà hèn yếu không dám làm gì."

Nghe Trần Tử Nghĩa cuồng vọng tuyên ngôn như vậy, kỳ thật trong lòng ta lại hoàn toàn không chút tức giận, cũng không khó chịu, chỉ là… cam chịu. Hắn nói đúng, ta là kẻ nhát gan đến ngay cả thừa nhận mình thích Tấn Ngưng cũng không dám. Nhưng đáng giận, ngươi nghĩ nói mấy câu như vậy thì là có thể đẫm đạp lên ta được sao. Ta muốn hét lên thật lớn, nhưng chỉ sợ hù đến mọi người xung quanh.

Khi trong đầu ta vẫn còn hỗn độn, Trần Tử Nghĩa lại mở miệng nói, giọng cười vẫn không hề thay đổi: "Ta định xuống núi, nương cho ta về lấy vài món đồ, thay ta cáo biệt Tấn cô nương." Nói rồi không đợi ta đáp lại, hắn xoay người đi đến xe ngựa cách đó không xa.

Nhìn bóng lưng của hắn, ta chỉ cảm thấy giờ phút này, ta quả là kẻ thất bại nhất thế gian.