Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 146

« Chương TrướcChương Tiếp »
146 】

Tổ tiên ta rốt cuộc đã tích bao nhiêu tài đức, để đời này ta được cùng người yêu nhất thành thân hai lần?

Tổ tiên ta rốt cuộc đã tạo bao nhiêu ác nghiệt, mới để ta đời này phải chịu qua hai lần buồn bực trước khi thành hôn?

Việc tốt hay xấu, cũng đều là do ngươi nhìn từ góc độ nào mà thôi — Và giờ đây ta đã hiểu rõ.

"Quận mã gia, ngày mai ngài không thể lập tức nhấc hồng khăn voan của quận chúa lên, hết thảy phải theo trình tự…"

"Đã biết, đã biết." Ta bất đắc dĩ liếc mắt, "Cửu tỷ, gần hai năm trước, ngài cũng đã nói mấy ngàn lần những lời này với ta…"

"Mấy vạn lần cũng phải nói." Cửu tỷ cau mày, "Hai ngài thành thân hai lần, thật sự là phá lệ, từ xưa đến nay chưa từng có người nào như vậy. Nhưng nếu đã làm, ta thật muốn làm nó cho thật tốt, không thể có chút sai lầm, một khi có lỗi…"

"Được rồi Cửu tỷ, ngài tiếp tục…" Không muốn để nàng lạc đề xa hơn nữa, ta bất đắc dĩ kéo thoại đề quay về.

Nàng sửng sốt: "Vậy… Ta nói đến đoạn nào rồi?"

Ta kéo kéo khóe miệng, nói: "Nói đến… Hồng khăn voan thì phải."

"Đúng rồi, đúng rồi… Chính là thế này, ngày mai sau khi gặp quận chúa, ngài không thể lập tức nhấc hồng khăn voan lên…" Nhìn Cửu tỷ không ngừng líu ríu nói chuyện, ta không khỏi thi triển tuyệt kỷ mình đã chôn dấu nhiều năm trước đây — Thả hồn.

Kỳ thật mấy hôm trước, Vương gia lén đến tìm ta.

Lúc ấy ta đang một mình ở thư phòng sửa sang lại y thuật, Vương gia đột nhiên mở cửa bước vào.

"Cái kia… Ngưng nhi nàng…" Vương gia vừa vào cửa, không đợi ta mở miệng liền đã hỏi Tấn Ngưng nơi nào.

"Vương gia, quận chúa cùng Thành phu nhân đã đi dâng hương." Ta nghĩ Vương gia muốn tìm Tấn Ngưng, liền nói, "Các nàng có lẽ hơn nửa canh giờ nữa mới về."

Vương gia gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Nhưng sau lúc đó, Vương gia cũng không rời đi. Hắn vẫn chống quải trượng đứng nguyên tại chỗ, nhìn nhìn ta, rồi lại nhìn một chút chung quanh thư phòng. Cảm thấy Vương gia dường như cũng không có ý tứ rời khỏi, ta có chút câu nệ nhìn hắn, không hiểu Vương gia rốt cuộc muốn làm gì.

"Vương gia." Cuối cùng nhịn không được ta mở miệng hỏi, "Ngài… Có phải có chuyện tìm ta?"

"Không có gì." Hắn lắc đầu, rồi lại nói, "Nhưng, nhưng cũng là có chút chuyện tìm ngươi…"

Ta bất đắc dĩ đứng bên cạnh bàn nhìn Vương gia.

"Ngươi ngồi xuống đi." Hắn chậm rãi đến gần, nói, "Ta cũng ngồi xuống, chúng ta… Cùng nói chuyện."

Đột nhiên ta phát hiện, Vương gia bây giờ so với ta còn mất tự nhiên hơn. Vô luận là ngữ khí khi nói, hay động tác cứng ngắc khi dựa vào ghế tựa, đều là phi thường câu nệ.

Sau khi ngồi xuống, Vương gia lại không nói một lời. Mái tóc bạc trắng khiến hắn thoạt nhìn gia nua vô cùng, đôi mắt nhìn ta không nói rõ lên cảm xúc, miệng đóng lại mở như không thể thốt lên lời.

"Vương… Gia?" Vẫn là ta mở lời trước đánh vỡ trầm mặc, "Ngài vừa mới nói… Chúng ta… Cùng nói chuyện?"

"Nga, được rồi." Hắn gật gật đầu, rồi nói, "Ngươi, ngươi cùng… Ngươi cùng Ngưng nhi mấy ngày nữa sẽ… Sẽ thành thân, ta muốn, ta muốn cùng ngươi nói chuyện."

Ta ngồi nghiêm chỉnh, đợi Vương gia nói tiếp lời.

"Ngưng nhi nàng…" Vương gia nói ra ba chữ, rồi đột nhiên ngừng, hắn thở thật dài, nói, "Bệnh của Ngưng nhi có thể hảo, vì có ngươi mấy ngày qua chiếu cố."

"Đây, đây là việc ta phải làm." Ta đông cứng hồi đáp.

Đây là đối thoại chó má gì a!!

"Kỳ thật… Bổn vương muốn hỏi…" Vương gia tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, mới mở miệng cất lời, "Ngưng nhi từ khi nào thì bắt đầu yêu thích ngươi?"

"A?" Ta sửng sốt.

"Là trước lần thành hôn đầu của các ngươi, hay là lúc sau?" Vương gia không nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn lên mặt bàn, khó khăn hỏi.

Ta không biết nên trả lời thế nào.

"Phía trước?" Hắn đưa mắt nhìn nhìn ta.

Ta không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu.

Thấy như ta vậy, hắn thở dài, nói: "Quả nhiên…"

Quả nhiên? Quả nhiên cái gì?

"Khi đó bổn vương đã bắt đầu cảm thấy Ngưng nhi không bình thường…" Vương gia cười lắc lắc đầu, "Hơn một năm trước, sau khi đón nha đầu kia về vương phủ, cả người nàng thay đổi, không phải về hình dạng, mà là… Là ánh mắt của nàng… Được rồi, là vẻ mặt. Cho dù thấy ta, Ngưng nhi cũng không còn cao hứng, trong lòng như vướng bận lên điều gì…" Nói tới đây, Vương gia đưa mắt nhìn ta, "Ngưng nhi… Nhất định là luyến tiếc ngươi, cho nên mới cả ngày mất hồn mất vía. Khi đó, nàng đã yêu thích ngươi sao?"

Ta dừng một chút, rồi lắc lắc đầu.

Không phải như thế.

Vương gia nghi hoặc hỏi: "Không phải?"

"Khi đó, quận chúa không phải luyến tiếc ta. Khi đó nàng…" Ta mấp máy miệng, chậm rãi nói, "Khi đó nàng, đã biết ta giống như nàng là nữ tử."

Vương gia nhìn ta, trên mặt không có biểu tình.

Một lát sau, hắn chợt nhẹ giọng cười cười nói: "Nhưng cho dù đã biết ngươi là nữ tử, Ngưng nhi vẫn yêu thích ngươi, phải không?"

Ta không biết nên nói điều gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.

"Ngưng nhi từ nhỏ chính là như vậy." Vương gia thở dài, "Đừng nhìn nha đầu kia bộ dạng ôn nhu yếu ớt, kỳ thật trong lòng quật cường muốn chết. Đã nhận định sự tình gì, liền tuyệt đối không thay đổi. Nuôi Ngưng nhi hai mươi năm, tính tình của nàng bổn vương rõ ràng nhất."

Không đợi ta đáp lời, Vương gia ngẩng đầu nhìn giá sách xa xa, nói: "Nhớ lại…Năm nàng sáu tuổi, ta thường mua mấy con rối trẻ em cho nàng. Chính là cái loại nho nhỏ, mặc áo bào…"

"A." Ta gật gật đầu, "Có một lần ta cùng quận chúa đi dạo trên đường, nàng nói ngài thường mua tiểu đồ chơi đó cho nàng."

"Từ nhỏ Ngưng nhi không có thân nương bồi tại bên người, bổn vương chỉ có thể mua mấy tiểu đồ chơi đó dỗ dành…" Vương gia cười nói, "Chính là, Ngưng nhi dường như không thật thích. Ngoại trừ… Một con rối trẻ em bổn vương đưa nàng. Chỉ có cái đó, là nàng yêu thích vô cùng. Đến đâu cũng đều mang theo, không thấy sẽ là khóc rống. Cho dù con rối kia có bị cũ hỏng, nàng cũng không chê, vẫn thực yêu thích. Sau này dù có mua cho con mới, nàng cũng không chịu nhận. Nhưng không ngờ, có một hạ nhân mới đến, thấy con rối kia quá cũ, liền tự tiện mang đi vứt bỏ. Sau khi Ngưng nhi biết, nàng không khóc không nháo. Nhưng chừng ba tháng, một câu nàng cũng không nói, ai cũng không thèm nhìn, gấp đến độ bổn vương còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì, còn riêng tìm đại phu tới xem bệnh cho nàng." Vương gia lại thở một hơi thật dài, cười nói, "Một tiểu nha đầu sáu tuổi, vì một con rối trẻ em mà biệt khuất đến tình trạng này… Ba tháng sau, Ngưng nhi mới chậm rãi khôi phục lại, nhưng không bao giờ nhường bổn vương mua cho nàng tiểu đồ chơi nữa, nàng nói gì cũng không muốn."

Ta cười cười: "Quận chúa đích thật là người rất quật cường."

Tựa như một tảng đá được bao phủ bởi bông lụa, người không biết còn tưởng rằng đó chỉ là túi vải, chỉ có người hiểu nàng mới biết được, bên trong đó còn cất giấu một tảng đá cứng rắn vô cùng.

"Khi bổn vương nói với Ngưng nhi, cần tìm người đến giả thành thân cùng nàng, nàng cơ hồ không cần nghĩ ngợi, liền tuyển ngươi…" Vương gia lại thở dài, "Lúc ấy, bổn vương cũng đã có cảm giác, nha đầu kia nhất định có người trong lòng… Mà người kia, có lẽ chính là ngươi."

Ta sững sờ mở miệng: "Ngài khi đó cũng đã…"

"Bổn vương biết Ngưng nhi không thích Dịch nhi, từ nhỏ nàng chỉ coi Dịch nhi là thân ca ca, nhưng, nhưng bổn vương sao lại có thể dễ dàng đem nữ nhi quý giá của mình, phó thác cho một người hoàn toàn không biết như ngươi? Huống chi sau này, bổn vương còn biết ngươi không ngờ là nữ tử, vậy càng không có khả năng…" Vương gia đưa mắt nhìn ta, rồi lại thở dài, "Nhưng càng về sau, Ngưng nhi thậm chí tự tìm cái chết, thần trí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ… Bổn vương khi đó mới ý thức được, Ngưng nhi từ nhỏ đến giờ không hề thay đổi, tính quận cường của nàng lại nổi lên — Ngưng nhi, chắc chắn rất yêu ngươi."

"Vương gia, ta cũng yêu quận chúa." Ta nghiêm túc nói, "Cho nên, xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ…"

"Bổn vương biết." Không chờ ta nói hết lời, Vương gia cười gật đầu nói, "Ngươi cam nguyện dùng tánh mạng bảo hộ Ngưng nhi, huống chi mấy ngày qua, ngươi chiếu cố nàng tỉ mỉ chu đáo, bổn vương đều nhìn trong mắt. Chỉ sợ, bổn vương sẽ mãi mãi không tìm ra được người nào có thể đối đãi với nàng như ngươi."

Ngày hôm đó, Vương gia nói với ta rất nhiều chuyện, về Tấn Ngưng, về hắn. Không còn có Vương gia, không còn có quận chúa, ta chỉ nghe thấy một người phụ thân bình thường hướng ta nói hết yêu thương của mình đối với nữ nhi, thẳng đến hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào không thôi.

Hắn nói ta phải hảo hảo đối đãi Tấn Ngưng.

Ta nói ta sẽ.

Dùng tánh mạng của ta để bảo hộ nàng.

"Quận mã gia, rốt cuộc ngài có đang nghe ta nói hay không a?" Cửu tỷ nói.

Ta lập tức phục hồi tinh thần lại, không chút nghĩ ngợi liền liên tục gật đầu: "Đương nhiên có a!"

"Ngài cần chuyên tâm nghe, nếu đến lúc đó xảy ra sai lầm gì, không chỉ có ta đảm đương không nổi, ngài cũng đảm đương không nổi a, ta nói cái gì ngài cũng không nghe…"

"Cửu tỷ." Ta cắt đứt lời nàng, cố ý bày ra vẻ mặt vô cùng thống khổ, "Ngài đợi một chút, ta muốn đi nhà vệ sinh."

Cửu tỷ thở dài: "Ngài làm sao nhiều chuyện như vậy, nhanh rồi trở về, ta còn chưa nói xong đâu!"

"Lập tức!" Ta gật gật đầu, sau đó chạy đi.

Đã hai ngày rồi ta chưa nhìn thấy Tấn Ngưng, bởi vì ngày mai là ngày hôn lễ, dựa theo quy củ ta không thể gặp nàng.

Chính là, ta nhịn không nổi.

Nếu ta thật sự muốn gặp nàng, kỳ thật không hề khó. Bởi vì lần này bái đường là cử hành tại quận mã phủ, cho nên mấy ngày qua quận chúa luôn ở tại phòng tân hôn — Cũng chính là phòng ngủ của hai chúng ta. Nói cách khác, là cả hai chúng ta đều ở trong quận mã phủ, chẳng qua bởi vì ác quy củ, khiến chúng ta vô pháp gặp mặt nhau thôi.

Muốn gặp, phải đi gặp — Ổn định tinh thần không hề sợ hãi, ta lén lút nắm chắc thời cơ, khom người, quan sát bốn phía, rất nhanh đến được trước phòng tân hôn.

Sau đó, ta mở cửa, vào cửa, đóng cửa, một loạt hành động vô cùng lưu loát.

"…Nhược Hề?!" Ngồi ở trên giường, nhìn thấy ta đến Tấn Ngưng lắp bắp kinh hãi, vẻ mặt mờ mịt hỏi, "Ngươi, làm sao ngươi…"

Quận chúa bây giờ mặc trên người một thân trang sức đỏ, màu da trắng nõn của nàng khiến áo bào hoa lệ càng thêm chói mắt. Vài ngày không gặp được dung nhan xinh đẹp, giờ phút này nàng giống như một đóa hoa kiều diễm động lòng người, khiến ta ngây ngốc sững sờ.

"Nhược Hề?" Thấy ta sững sờ bên cửa, Tấn Ngưng lại kêu một tiếng, hơi chút kích động, "Làm sao ngươi đột nhiên đến đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không phải." Ta vội nói, sau đó đến bên nàng ngồi.

Vẻ mặt Tấn Ngưng nghi hoặc: "Vậy làm sao ngươi…"

"Ta nhớ ngươi." Ta bĩu môi, nói.

Nàng nghe rồi, chỉ bất đắc dĩ cười cười, sau đó thúc giục ta rời đi: "Đừng hồ nháo, dựa theo quy củ, chúng ta bây giờ không thể gặp mặt."

"Ngưng nhi, ngươi mặc quần áo này thật đẹp." Ta cứ thế nói.

"Ngươi, ngươi có nghe ta nói hay không?" Mặt Tấn Ngưng hơi hơi phiếm hồng, nàng tức giận sẳng giọng.

"Có, đương nhiên có… Nhưng là ta nhớ ngươi a." Ta buồn rười rượi, "Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta? Chúng ta hai ngày nay chưa từng gặp mặt, ban đêm ta cũng không ngủ được."

"Ngươi a." Nàng thở dài, đưa tay lên nhéo nhéo mũi ta, nói, "Chuyện gì cũng không chịu theo quy củ."

"Đương nhiên có theo quy củ a, mấy ngày trước ta đều ngoan ngoãn nhịn không đến gặp ngươi." Ta đương nhiên nói, "Có thể nhịn đến bây giờ, đã giỏi lắm rồi."

"Thật sự?" Tấn Ngưng cười hỏi, nàng dường như thực vui vẻ, "Ngươi nhớ ta, đến không ngủ được?"

"Đâu chỉ vậy? Ngay cả cơm cũng ăn không vô!" Ta cau mày nói.

"Nói hưu nói vượn." Tấn Ngưng nét mặt không tin, nàng cười nói, "Mặt của ngươi mập như vậy, mấy ngày qua nhất định là ăn rồi đi ngủ, ngủ xong rồi ăn."

"Nào có… Vậy còn ngươi." Ta đột nhiên đến sát gần, hôn lên môi nàng một chút, hỏi, "Ngươi không nhớ ta sao?"

"Nhớ, rất nhớ." Tấn Ngưng thở dài, "Nhưng chúng ta phải theo quy củ, không phải sao?"

"Quy củ đều là do người định mà thôi." Ta cười nói.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu: "Liền ngươi thông minh…" Nói rồi, quận chúa như chợt nhớ ra gì đó, nghi hoặc hỏi han, "Sao ngươi chưa có thay hồng bào?"

Ta thở dài: "Áo bào kia vừa dầy vừa nặng, mặc vào không thoải mái, ngày mai ta tiếp tục mặc."

"Hồ nháo, theo quy củ hôm nay ngươi phải mặc." Quận chúa tựa hồ có điểm tức giận.

Ta cười nói: "Quy củ…"

"Đều là do người định mà thôi." Tấn Ngưng bất đắc dĩ tiếp lời, nàng lại đưa tay lên nhéo mặt của ta, "Thật không biết phải làm gì với ngươi!"

"Ngưng nhi." Ta đến sát gần quận chúa, ôn nhu nói bên tai nàng, "Ngươi mặc như vậy thật xinh đẹp."

Nàng nghe rồi, má phấn hơi hơi phiếm hồng, cười hỏi: "…Thật sự?"

Ta thực nghiêm túc gật đầu.

Quận chúa đỏ mặt, cúi đầu. Bộ dạng thẹn thùng khiến ta không nhịn được muốn hôn nàng. Nhưng trước khi ta kịp hành động, nàng lại gối đầu lên vai ta chậm rãi nói: "Chúng ta… Ngày mai lại thành thân."

Đúng vậy, "Lại" thành hôn.

"Cửu tỷ nói đây là phá lệ." Ta kiêu ngạo nói, "Từ xưa đến nay chỉ có chúng ta như vậy, thành thân hai lần."

"Đắc ý gì a?" Tấn Ngưng cười nhéo nhéo eo ta.

Ta nghiêng đầu hôn hôn trán nàng, chỉ cảm thấy hương khí trên người nàng thật dễ chịu.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.

"Quận chúa?" Là Nguyệt Nhi.

Ta giật mình, giống như kẻ làm việc xấu bị người phát hiện, ngay tức thì điểm mũi chân chạy nhanh về phía tủ quần áo, mới phát giác không vừa, lại lén lút chạy đến bên giường.

"Nhược Hề, ngươi đừng hoảng…" Tấn Ngưng dở khóc dở cười.

"Quận chúa, ngài có ở bên trong không?" Ngoài cửa Nguyệt Nhi lại hỏi.

Không muốn nhanh như vậy liền bị người đuổi, ta kích động nhìn một chút chung quanh, sau đó linh cơ vừa động, liền ngồi xổm xuống chui vào dưới sàng.

"Nhược Hề, ngươi đừng hồ nháo…" Tấn Ngưng cười kéo kéo ống tay áo ta.

"Đừng nói cho Nguyệt Nhi ta ở trong này!" Ta nhỏ giọng nói, sau đó nhanh chóng trốn vào đáy giường, đại khí cũng không dám suyễn.

Tấn Ngưng dường như không còn cách khác, nàng đành ra mở cửa cho Nguyệt Nhi.

"Quận chúa, vừa rồi ngài đang nói chuyện cùng ai?" Thanh âm của Nguyệt Nhi.

"Không có, ta chỉ có một mình." Tấn Ngưng bình tĩnh đáp.

"Rõ ràng ta… Ai, chắc là ta nghe lầm rồi."

Nguyệt Nhi không hề truy cứu, chỉ hướng Tấn Ngưng công đạo một sự tình, rồi rời khỏi.

Sau khi đóng cửa lại, Tấn Ngưng bước đến bên giường, nàng tức giận nói: "Đi ra."

Ta nhanh chóng từ dưới sàng chui ra, ngượng ngùng ngẩng đầu cười cười với quận chúa.

"Ngươi xem ngươi…" Nàng cau mày, "Để cho cả mặt đều là bụi." Nói rồi đưa tay muốn dùng ống tay áo lau mặt cho ta.

"Đừng." Ta tránh thoát khỏi động tác của nàng, chính mình nâng tay áo lên xoa xoa mặt, "Đừng để dơ áo bào của ngươi."

"Ai bảo ngươi hồ nháo." Tấn Ngưng bất đắc dĩ sẳng giọng, "Luôn không quy không củ."

Lại có người gõ cửa.

"Quận chúa? Ngài có ở bên trong không, quận chúa?" Lần này là Cửu tỷ.

Xem ra, ta chạy không thoát được.

"Sao vậy?" Tấn Ngưng đứng nguyên tại chỗ, hỏi.

Ngoài cửa Cửu tỷ sốt ruột nói: "Quận mã gia không biết chạy đi đâu, vừa nãy còn nói muốn đi nhà vệ sinh…"

"Đừng nóng vội, ngài đi nơi khác tìm chút đi, không ở chỗ ta đâu." Tấn Ngưng nói rồi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn ta.

"Dạ." Cửu tỷ bất đắc dĩ thở dài.

Đợi sau khi Cửu tỷ rời khỏi, ta vội vàng nói với quận chúa đang tức giận kia: "Ta biết sai lầm rồi, bây giờ ta đi ngay được không?"

"Ngươi a." Tấn Ngưng bất đắc dĩ đến gần, vươn tay sửa lại vạt áo của ta một chút, "Sao cứ khiến ta lo lắng như vậy chứ."

"Vậy… Trước khi đi, ta muốn hôn ngươi một cái." Ta mặt dày mày dạn nói.

"Ngươi…" Tấn Ngưng lại muốn tức giận.

"Chỉ một cái thôi?" Ta buồn rười rượi.

Nàng thở dài, nhưng cũng chỉ có thể nén cười, đến gần sát để cho ta hôn.

Ta thuận thế ôm chặt thân mình nàng nhỏ nhắn, hôn thật sâu lên hai mảnh môi mỏng cho ta tưởng niệm đến cực điểm kia. Tấn Ngưng dường như không ngờ ta sẽ đột nhiên như vậy, nàng có chút tức giận quẫy người, tay cũng nắm thành quyền nhẹ nhàng đánh lên lưng ta. Nhưng ta vô lại đương nhiên sẽ không khinh địch như vậy buông tha nàng, gắt gao ôm lấy eo quận chúa, không cho nàng giãy mở ra. Ta cười nâng tay xoa lên hai má trắng nõn mịn màng, há miệng cắn cắn môi Tấn Ngưng. Nàng cũng không nhịn được cười lên tiếng, không cam lòng yếu thế trái lại dùng sức cắn chút lưỡi ta.

Cứ như vậy, ta mặt dày mày dạn có được nụ hôn, lại giống như đang chơi đùa ngươi tới ta đi, cuối cùng khiến cho ta cùng Tấn Ngưng đều có điểm dở khóc dở cười.

Sau một hồi lâu, ta mới chịu buông tha nàng.

"Đã đủ chưa." Tấn Ngưng một bên thở phì phò, một bên nhéo nhéo eo ta, cười sẳng giọng, "Mau trở về."

Ta gật gật đầu, chuẩn bị rời khỏi.

Tấn Ngưng chợt kéo lại vạt áo của ta, cau mày nói: "Không cần tiếp tục chạy tới chạy lui như vậy, hảo hảo ở yên, đi đâu cũng không được, có nghe hay không?"

"Vâng, quận chúa đại nhân." Ta vội hướng nàng khom người, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Quả nhiên, sau khi trở về ta bị Cửu tỷ giáo huấn một hồi, không chỉ như vậy, nàng còn nói thêm nửa ngày nữa, thẳng đến đêm rất khuya mới bằng lòng rời đi.

Ngay khi chuẩn bị trở về phòng ngủ, ta chợt cảm thấy phía sau có một thân ảnh đang chậm rãi tới gần, khiến cả người ta lông mao dựng đứng.

Không thể nào, sống lâu như vậy ta cũng chưa từng gặp nó, ngày mai là ngày trọng yếu, chẳng lẽ vì thế nó riêng tìm đến khai mở nhãn giới cho ta sao?

Ổn định lại hơi thở, ta thật cẩn thận xoay đầu, sau khi nhìn thấy rõ ràng được thân ảnh đó, ta tức giận hét lên: "Nhị sư huynh?!"

Giống hệt như một âm hồn, hắn rũ bả vai hướng ta chào hỏi: "Sư muội… Nhĩ hảo*." Giống như quỷ hồn đang đi báo tang. (*: xin chào)

"Ngươi, ngươi sao vậy?" Ta cau mày hỏi.

Hắn cười cười: "Không có gì… A." Đều thành dạng quỷ còn không có gì? Hơn nữa còn kéo thật dài mới nói ra được âm "A" là xảy ra chuyện gì?!

"Ngươi có khỏe không?" Ta kéo kéo khóe miệng.

"Hoàn hảo." Hắn ngước cặp mắt tràn đầy mỏi mệt, nói, "Sư muội, ngày mai là ngày vui của ngươi… Ta, chúc mừng ngươi…"

"Ngài có thể không cần chúc mừng ai oán như vậy được không…" Ta liếc mắt.

Đột nhiên, Nhị sư huynh buồn rười rượi nói: "Sư muội — Giúp giúp ta!" Sau đó ngửa mặt khóc rống.

"Ngươi, ngươi làm sao vậy?!?!" Ta sợ tới mức vội vàng đưa tay đỡ lấy vai Nhị sư huynh, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.

Hắn chỉ tiếp tục khóc nói: "Sư, sư muội, giúp, giúp, giúp, giúp, giúp — ta~" Nghẹn ngào đến mức như vậy…

"Mau, vào phòng rồi từ từ nói." Ta nhanh chóng kéo hắn vào phòng, miễn cho hạ nhân đi ngang qua nhìn thấy.

Sau nửa canh giờ.

"Nhị sư huynh." Ta bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, "Ngươi không nói ra sự tình, ta làm thế nào giúp ngươi a?"

Hắn ngẩng đầu, dùng cặp mắt trâu đỏ rực trừng ta: "Sư muội, giúp ta…"

Người này vừa đến liền bắt đầu cúi đầu trên bàn khóc lớn, vừa kêu ta giúp hắn nhưng lại tuyệt đối không mở miệng nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Được rồi được rồi, đừng khóc được không." Ta ngồi xuống bên cạnh, vỗ lưng hắn như dỗ một tiểu hài tử, "Ngoan, nói cho tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc làm sao?"

"Ta, ta, ta…" Hắn cắn môi, bộ dạng như khó chịu không thôi, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Ta… Ta muốn cưới Nguyệt Nhi muội."

Ta sửng sốt.

"A…" Ta chậm rãi nói, trong đầu thì liều mạng liên hệ mọi ý nghĩ lại, "Ngươi muốn kết hôn với Nguyệt Nhi?"

Hắn gật gật đầu.

"Sau đó tới tìm ta, để cho ta giúp ngươi?" Ta lại hỏi.

Hắn lại gật gật đầu.

Ta bất đắc dĩ hỏi: "Ngài có thể nói cho ta biết, hai chuyện này có liên hệ thế nào với nhau không?"

"Ta sợ nàng không đáp ứng." Hắn vừa khóc nức nở, vừa ủy khuất nói.

"Nha…" Ta gật gật đầu, "Vậy, vậy ngươi có hỏi qua nàng chưa?"

Hắn lắc đầu.

"Ngươi không hỏi, làm sao biết nàng không đáp ứng?" Ta thở dài.

"Ta rất sợ." Hắn cúi đầu, nói, "Ta, nhà ta nghèo, bây giờ cả ngày lại chỉ ở trong y quán để cho sư phụ sai vặt, ngẫu nhiên mới chạy lên núi hái thuốc, kỳ thật là người không biết làm gì, Nguyệt Nhi chắc chắn không muốn gả cho ta…"

Nghe Nhị sư huynh nói như vậy, ta chợt cảm giác như mình cùng hắn kỳ thật không khác gì nhau?

Nguyên lai, ta là một người bết bát như vậy a…

Nhị sư huynh tiếp tục rầu rĩ nói: "Ta muốn trở nên cường đại hơn, ta muốn, ta muốn làm một chút chuyện tình trọng đại, nhường Nguyệt Nhi cam tâm tình nguyện gả cho ta, sau này ta có thể dùng hai bàn tay cường tráng của mình để bảo hộ nàng…"

Ta thở dài, nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, trước tiên ngươi nên đến hỏi Nguyệt Nhi, ta thấy… Nàng cũng rất thích ngươi, khẳng định nguyện ý gả cho ngươi."

"Ta biết ta không nên miên man suy nghĩ." Hai tay Nhị sư huynh ôm đầu, vò đến tóc trở thành rối loạn, mới chợt hô lên, "Nhưng mà, nhưng mà, ta muốn trở nên cường đại hơn!!!" Nói rồi, hai "Bàn tay cường tráng" hung hăng đập lên bàn.

Ta hoảng sợ, vội vàng an ủi hắn: "Bình, bình tĩnh một chút, Nhị sư huynh…"

"Quên đi, ta không nên tới quấy rầy sư muội." Hắn thở dài, sau đó đứng dậy, "Ngày mai là ngày vui của ngươi, ta chúc phúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc, tái kiến." Sau khi tùy tiện ném lại một câu chúc phúc, hắn lại giống như quỷ hồn hướng phía cửa thổi đi.

"Sư muội." Không chờ ta cất lời lần nữa, hắn lại rũ cụp đầu, đứng bên cạnh cửa nói, "Ta nói rồi a, quận chúa đích thật là thích ngươi. Nàng quả nhiên thay lòng…" Nói rồi, vị nhân huynh giống như quỷ hồn đó lại qua khe cửa bay đi.

Cái này… Cái này là gì a.

Ta thở dài, đi đến bên giường, thả lỏng thân mình tùy tiện nằm ngửa.

Muốn… Trở nên cường đại hơn sao?

Dường như ta, cho tới bây giờ chưa bao giờ có du͙© vọиɠ muốn "Trở nên cường đại" này.

Đần độn qua mười tám năm, rồi đột nhiên gặp được quận chúa, kinh tâm động phách* qua hai năm… Vậy, còn từ đây về sau? Trong lòng ta chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó là được cùng Tấn Ngưng tiếp túc sống khoái lạc. (*: rung động lòng người)

Mỗi ngày dùng y thuật sơ sài của mình đi chữa bệnh, sau đó cứ như vậy… Cùng Tấn Ngưng bình đạm qua…

Tấn Ngưng chưa từng nói ta không đủ cường đại, nhưng… Liệu nàng có hi vọng ta có thể cường đại hơn? Nàng có hi vọng ta cũng có giấc mộng vĩ đại? Nàng có hi vọng ta dùng hai bàn tay cường tráng đi bảo hộ nàng?

Nghĩ như vậy, ta đưa cánh tay thật nhỏ của mình lên nhìn, sau đó không khỏi thở dài một tiếng, hai cánh tay này đeo trên thân thể tuyệt đối như là điển hình của "Tay không đánh nổi gà".

Giống như có người nào đó không ngừng khống chế đầu óc, khuôn mặt của Hắc bạch Hồ lão nhân bất chợt hiện lên trước mặt của ta, câu nói xa xôi kia như vang vọng bên tai —

"Nếu ông trời dùng một trận mưa lớn đem ngươi đưa đến cạnh ta, thì đây là duyên phận. Ta biết ngươi là một viên Phỉ Thúy giấu trong nham thạch, một khi có người chân chính chỉ đạo, y thuật của ngươi sẽ vượt qua thế gian, thậm chí… vượt qua cả ta… Ta rất mong chờ ngươi xưng bá giới y thuật như xưng bá võ lâm vậy, cứu vớt muôn dân."

Xưng bá y thuật như xưng bá võ lâm, cứu vớt muôn dân.

Tấn Ngưng liệu có càng yêu thích ta như vậy hay không?
« Chương TrướcChương Tiếp »