Chương 134

134 】

Cả quận mã phủ chìm trong đêm tối, yên tĩnh đến khiến ta thiếu chút nữa nhận không ra.

Tất cả nơi này, dường như không hề thay đổi. Trong viện tử cây vẫn đang đứng đó, hoa trong bồn vẫn nở ra khoe sắc. Nhưng lúc này, lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng với quận mã phủ trong trí nhớ. Không biết tại vì sao, chỉ cảm thấy xung quanh tựa như có một loại không khí nặng nề lan tỏa, ép cho ta đến không thở được. Thật sự ta từng sống ở nơi này qua một năm sao… Thật sự, từng cùng người ta yêu nhất vượt qua một năm sao.

"Xem như ta đã đưa Phật đưa đến Tây Thiên." Tư Đồ Ức đứng ở phía sau giữ lấy ta nhẹ giọng nói.

Ta quay đầu nhìn về phía nàng, nhưng chẳng biết nên nói điều gì. Sau khi ta bất lực ngã xuống, vì có Tư Đồ Ức ta mới có thể dùng thời gian ngắn nhất trở lại kinh thành, sau đó cũng nhờ sự trợ giúp của nàng, trong đêm khuya ta mới lén vào được quận mã phủ.

Người này từng hỏi ta, lòng có thể chứa được người khác, nếu có thể, hãy đặt nàng vào. Nhưng hôm nay, nàng lại giúp ta tìm về với người khác chứa trong lòng.

Nữ nhân điên này, kỳ thật không điên chút nào.

"Vậy sau này, ngươi định làm thế nào?" Tư Đồ Ức nói rồi, quay đầu nhìn phòng ngủ tối đen cách đó không xa.

Người khiến cho ta thương nhớ nhất, bây giờ đang ở bên trong.

"Không bao giờ rời xa nàng nữa." Ta nói.

"Nếu như Vương gia không đồng ý?" Nàng lại hỏi.

"Vô luận dùng phương pháp gì, ta cũng sẽ mang nàng rời đi."

Nàng cười cười: "…Thực si tình."

Ta nghe không rõ ngữ khí của nàng khi nói lời đó, nên cũng không biết nàng nói như vậy là có ý gì, chỉ nhất thời sửng sốt.

Có lẽ là thấy ta không đáp lại, nàng xoay đầu nhìn ta nói: "Thành anh hùng, còn không mau đi giải cứu Tấn mỹ nhân của ngài đi?"

Ta đứng trong bóng đêm nhìn Tư Đồ Ức mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

"A…" Tư Đồ Ức cười lắc lắc đầu, "Nếu quả thật muốn báo đáp ta, vậy…" Nàng nói rồi, cúi thấp đầu, "Vĩnh viễn đừng nói với ta đa tạ." Nói xong nụ cười của nàng nháy mắt biến mất.

Ta sững sờ bất động, còn chưa kịp phản ứng gì, Tư Đồ Ức lại thản nhiên nói: "Cứ như vậy đi." Sau đó "Sưu" một tiếng biến mất ở trước mặt ta, chỉ còn lại hương khí vô hình cùng tiếng chuông quanh quẩn bên tai.

Có lẽ, ta thật sự một chút cũng không hiểu Tư Đồ Ức.

Nhưng cuối cùng sẽ có một người hiểu nàng xuất hiện, ta rất tin.

Quay đầu, ta nhìn về nơi mà mình rất muốn được tiếp cận, nhưng cũng rất sợ hãi đến gần.

Nàng đang ở bên trong.

Giờ phút này quận mã phủ phi thường im lặng, yên tĩnh đến khiến ta bất an. Nghe nói rằng, lúc nửa đêm nàng thường đột nhiên cãi lộn. Nhưng bây giờ lại là yên tĩnh, khiến ta cho rằng tất cả chỉ là lời bịa đặt, nàng kỳ thật rất hảo, đang an ổn ngủ ở trên giường, và có một giấc mộng đẹp.

Ta từng bước một đến gần, cuối cùng, đến trước cánh cửa kia.

Nghiêng tai lắng nghe, không có chút thanh âm nào.

Trong tích tắc ta cảm thấy hốt hoảng — Nàng thật sự có trong đó không.

Ổn định lại, ta mở cửa bước vào, sau đó đóng cửa.

Bên trong tối đen, ta không thể nhìn thấy được gì.

Chỉ nghe được tiếng tim mình đập ngày càng tăng tốc.

"Nguyệt Nhi?"

Là thanh âm của nàng.

Đây là thanh âm mà ta thích nghe nhất. Không đổi, một chút cũng… Không đổi. Chính là nghe được hai chữ mà thôi, ta thế nhưng đã cảm thấy vành mắt mình nóng đến không chịu được. Nguyên lai, ta đã nhớ nàng đến mức như vậy. Thành Nhược Hề, mau nói gì đó a. Nhưng ta chỉ mấp máy miệng, cảm thấy lúc này mình giống như trẻ sơ sinh, muốn nói cũng không nói được.

Không đợi ta cất lời, người kia lại nói: "Khuya nay đom đóm rất ít, ta bắt không được mấy con."

Lệ của ta cuối cùng rơi xuống.

"Nhược Hề nói trời sáng cũng có thể bắt đom đóm, xem ra… Ngày mai ta lại tiếp tục bắt thôi."

Ta liều mạng đè nén tiếng nức nở của mình, nhưng phát hiện làm như vậy sẽ chỉ khiến cho thân thể mình run rẩy hơn thôi.

"Nguyệt Nhi?" Nàng lại kêu một tiếng.

Men theo hướng của thanh âm, ta từ từ bước đến gần nàng.

Dường như cảm nhận được ta đến gần, nàng không nói gì.

Bây giờ, nàng đang ở ngay trước mặt ta.

Không nhìn rõ mặt, nhưng mùi hương quen thuộc này ta vĩnh viễn nhớ rõ, nàng chính là người ta thương nhớ nhất, tuyệt đối không sai.

Ta không nói gì, bởi vì lệ đã rơi đầy mặt.

Nàng cũng không nói, tựa như chẳng hề tồn tại.

Nhưng ta biết, nàng đang ở trước mặt ta.

Ta chậm rãi vươn tay ra không hề do dự, sau khi hít sâu một hơi, lập tức ôm nàng vào lòng. Người trong lòng tựa hồ bị dọa, thân mình lạnh lẽo thoáng cương lên. Cuối cùng không nhịn được nữa, thanh âm nức nở rầu rĩ từ trong miệng ta truyền ra. Điều ta có thể làm bây giờ, cũng chỉ là ôm nàng thật chặt. Cảm nhận được người trong lòng gầy đi rất nhiều, ta thậm chí có thể cảm thấy những đốt sống ở trên lưng nàng. Tên ngu ngốc Thành Nhược Hề này, nàng quả thật không tốt, quả thật… Một chút cũng không tốt.

Người trong lòng rốt cục mở miệng, ngữ điệu tràn ngập mơ hồ: "…Nhược Hề? Ngươi có phải là… Nhược Hề không?"

Ta gật gật đầu, khóc nấc nói: "Là ta, là ta…"

Nàng lại đột nhiên giãy giụa.

Bị phản ứng của nàng khiến cho hoảng sợ, nhưng ta chỉ hơi chút sững sỡ, sau đó lại gắt gao ôm nàng không muốn buông tay. Người trong lòng không có nhiều khí lực, nàng thấy không giãy được, liền dừng động tác. Ta vừa định cất lời, lại cảm thấy trên lưng truyền đến tiếng động, ngay sau đó là cảm giác đau đớn khiến ta ý thức được, mình đang bị người trong lòng hung hăng đánh.

Không để cho ta kịp phản ứng, từng cái hạ xuống, rồi là hạ xuống… Mỗi cái đều là dốc hết khí lực.

Một câu nàng cũng không nói, chỉ là hung hăng đánh ta từng đòn.

Cắn răng nhịn đau, ta như cũ vẫn gắt gao ôm nàng.

Không buông ra.

Tuyệt đối không buông ra.

"Ngươi gạt ta!" Người trong lòng rốt cục mở miệng, nàng kêu gào nói, "Ngươi gạt ta!"

"Thực xin lỗi, Ngưng nhi…" Ta ôm nàng thật chặt, nước mắt ngăn không được hạ xuống, "Thực xin lỗi…"

"Ngươi đi nơi nào? Ngươi đi nơi nào??" Người trong lòng vẫn như cũ kêu gào, hai tay từng chút dùng sức đánh lên lưng ta.

Ta không thể trả lời, chỉ cắn chặt răng, không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Nàng tiếp tục kêu khóc: "Ngươi đã nói ngươi sẽ không rời bỏ ta, ngươi đã nói!!"

Trong bóng đêm lời nào ta cũng không thốt được, chỉ có thể khóc lên.

Đột nhiên, trên vai truyền đến đau đớn, ta biết là nàng đang hung hăng cắn ta, chỉ có thể tiếp tục ôm chặt lấy nàng, mời nàng phát tiết.

Rất đau, nhưng không thể đau bằng nhưng gì nàng đã phải chịu đựng trong những ngày qua.

"Ngưng nhi…" Ta nghẹn ngào nói, "Ta đã trở về, Ngưng nhi…"

Ta đã trở về.

Sau khi nghe xong lời ta nói, nàng cuối cùng buông lỏng miệng ra, hai tay đang đánh cũng chuyển thành gắt gao ôm lấy.

"Vì sao phải bỏ lại ta?" Nàng nói, nhấc đầu chôn lên vai ta khóc nấc.

Muốn nói, cũng không nói lên lời được.

Trái tim đau tựa như đang vỡ nát.

Nàng tiếp tục nghẹn ngào hỏi: "Vì sao ngươi bây giờ mới trở về? Vì sao phải đối với ta như vậy?"

Ta chỉ gắt gao ôm nàng, không biết nên trả lời thế nào.

Chợt ngoài cửa truyền đến một hồi huyên náo, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

"Quận chúa?" Nghe thanh âm, vào cửa hẳn là Nguyệt Nhi.

Ta vội xoay người hướng ra cửa, Tấn Ngưng cũng nhanh chóng trốn phía sau ta, hai tay nắm chặt lấy áo bào của ta.

"Quận, quận mã gia?" Nguyệt Nhi cầm trong tay một chiếc đèn l*иg, sau khi đưa đèn l*иg thấy rõ được ta, nàng trừng lớn hai mắt.

Không đợi ta nói gì, nàng lại đột nhiên xoay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

"Quận chúa thế nào rồi?" Ta nghe thấy ngoài cửa có người đang hỏi.

"Không có việc gì, quận chúa không có việc gì." Nguyệt Nhi trả lời.

"Ta vừa mới nghe thấy tiếng la khóc…"

"Ta cũng nghe được…"

Nguyệt Nhi đề cao giọng, nói: "Tất cả mọi người trở về đi, quận chúa gặp ác mộng, có ta bên nàng là được rồi, không có đại sự gì."

Chỉ sau chốc lát, tiếng ồn ào ngoài cửa rốt cục tiêu tán.

Nguyệt Nhi lại mở cửa, đi vào trong phòng.

Ta vẫn như trước đứng bất động, đưa tay về sau lưng nắm chặt tay Tấn Ngưng, nàng cũng không hề nhúc nhích, chỉ gắt gao nắm lấy áo bào ta.

"Là quận mã gia sao?" Nguyệt Nhi nhỏ giọng hỏi, ta nghe thấy thanh âm nàng đang run rẩy.

"Nguyệt Nhi." Không đợi ta trả lời, Tấn Ngưng ở phía sau đã đột nhiên kích động cất lời, "Nhược Hề đã trở lại! Nhược Hề đã trở lại!"

Nguyệt Nhi không nói gì, nàng chỉ vội vàng đến gần, sau đó rất nhanh đốt nến trên bàn lên. Sau khi thấy rõ được ta, nàng lại nhìn quận chúa đang tránh phía sau lưng ta, mấp máy miệng, nhưng lại không thốt lên lời.

"Quận mã gia, ngài như thế nào… Ngài khi nào thì…" Nàng nói quanh co hơn nửa ngày, thậm chí nước mắt cũng rơi xuống, "Quận chúa rất nhớ ngài, tại sao ngài bây giờ mới trở về chứ…"

"Nhược Hề sẽ không ly khai." Lại một lần nữa, Tấn Ngưng cướp lời đáp, "Nàng đã trở về, sẽ không bao giờ rời đi nữa."

Ta vội quay đầu, có điểm kích động nói với nàng: "Ngưng nhi, ta sẽ không rời khỏi ngươi."

Lại có tiếng đập cửa đột nhiên truyền đến.

"Nguyệt Nhi? Ngưng nhi?" Có người đang đứng ngoài cửa hỏi, thanh âm rất quen thuộc.

Nguyệt Nhi nhìn ta, sững sờ nói: "Thành, Thành phu nhân?"

Thành phu nhân?

"Quận mã gia, ta không biết nên giải thích với ngài thế nào…" Nguyệt Nhi nhíu mày, nhẹ giọng nói với ta, "Ngày hôm qua…"

"Ngưng nhi làm sao vậy?" Ngoài cửa Thành phu nhân lại hỏi.

"Quận chúa nàng, nàng không có việc gì." Nguyệt Nhi quay đầu, có chút bối rối nói.

"Mở cửa đi, ta muốn nhìn Ngưng nhi một chút." Thành phu nhân nói.

Nguyệt Nhi ngẩn người: "Cái này…"

"Mở cửa đi, Nguyệt Nhi." Ta nói.

Người đứng phía sau vội vàng ngăn trở: "Đừng!"

"Đừng sợ." Ta nắm chặt tay Tấn Ngưng, an ủi, "Thành phu nhân là thân nương của ngươi, đừng sợ."

Tấn Ngưng lại không nhúc nhích, ngay cả thở cũng là không dám.

"Quận mã gia, ngài biết Thành phu nhân? Vậy…" Nguyệt Nhi nói rồi, lại nhíu nhíu mày, đứng trước cửa do dự không ngừng.

"Mở đi, không sao." Ta cười cười.

Vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không bao giờ rời khỏi Tấn Ngưng.

Cửa mở, Thành phu nhân ở ngoài sau khi nhìn thấy ta, nàng sững sờ bất động.

"Thành phu nhân." Ta đối với nàng nói.

"Ngươi là…" Thành phu nhân há miệng thở dốc, "Ngươi là… Nhược Hề?"

Ta mấp máy miệng, không biết nên nói gì.

"Ngưng nhi?" Thành phu nhân hướng nhìn sau thân thể ta, khẽ hô.

Ta quay đầu lại, nhìn thấy Tấn Ngưng đang tránh ở sau lưng ta, tay nắm chặt lấy góc áo bào, nhô đầu ra liên tục nói: "Nhược Hề không đi, nàng trở về thì sẽ không đi."

"Không đi, ta không đi." Ta nén đau đớn trong lòng, vội vàng nói khẽ với nàng.

Thành phu nhân thở dài một hơi, nàng đi vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Nàng chậm rãi đến gần, ngồi bên cạnh bàn. Sau hơn nửa ngày nhìn ta chăm chú, Thành phu nhân mới mở miệng hỏi: "Ngươi là trộm vào?"

"Dạ." Ta thấp giọng đáp.

"Ngươi… Ngồi xuống đi." Thành phu nhân thở dài.

Ta vừa định đến gần, nhưng thân thể lại bị người đứng sau gắt gao giữ lấy, động cũng không thể động.

"Ngưng nhi…" Ta quay đầu, ôn nhu nói với Tấn Ngưng, "Đừng sợ, chúng ta ngồi xuống được không?"

"Không đi, không cho phép đi." Nàng nhìn chằm chằm ta nói, sau đó mím chặt môi mỏng, bộ dạng nhất định không chịu thỏa hiệp. Lúc này, ta mới nương theo ánh nến thấy rõ được nàng. Khuôn mặt nguyên bản trơn tròn, giờ đã gầy đến rõ ràng góc cạnh, vành mắt đen và sâu dưới đôi mắt to, tóc dài tùy ý rối tung xuống dưới, bộ dạng tiều tụy khiến ta nhìn thấy chợt đau lòng.

Ta quay đầu, đứng nguyên tại chỗ nói với Thành phu nhân: "Ngài… Ngài đến đây lúc nào?"

Nàng lại thở dài, nói: "Ngày hôm qua. Nghe lời ngươi, ta cùng Tam Thất đại sư đến kinh thành, muốn một lần gặp con gái mình, thật không nghĩ đến…" Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn quận chúa đang đứng sau lưng ta, nét mặt đau lòng.

"Đều là lỗi của ta." Ta cúi thấp đầu, nói, "Đều bởi vì…"

"Không phải là lỗi của ngươi." Thành phu nhân thở dài, "Là lỗi của ta cùng họ Tấn kia."

Ta ngẩng đầu, sững sờ nhìn Thành phu nhân.

"Làm sao bây giờ…" Nguyệt Nhi thực dễ kích động, nàng đột nhiên nói, "Quận mã gia, Thành phu nhân… May là Vương gia đi vắng quận mã phủ qua đêm, nhưng, nhưng nếu sáng mai Vương gia biết quận mã gia đã trở lại, thì làm sao bây giờ?"

"Nhược Hề không đi!!" Nghe hết lời Nguyệt Nhi nói, Tấn Ngưng ở phía sau kích động hô to, "Nhược Hề không thể đi! Nàng sẽ không đi!!"

Ta xoay người muốn ôm nàng, nhưng quận chúa lại liều mạng giãy giụa, nàng kéo vạt áo của ta, vẻ mặt kích động kêu lên: "Ngươi không thể đi, ngươi không thể tiếp tục bỏ lại ta, ngươi không thể!!!"

"Ta không đi, ta không bao giờ đi nữa." Ta vội nói, nước mắt không nhịn được lại tuôn rơi.

Thành Nhược Hề, xem ngươi phạm phải việc ngu xuẩn gì đây?

Nàng lại hoàn toàn không để ý hô lớn: "Ngươi không thể, không thể tiếp tục bỏ lại ta một mình!!…" Nói rồi, hai mắt nàng chợt nhắm lại, thân mình lảo đảo nghiêng về phía sau.

"Ngưng nhi!" Ta sợ tới mức vội vã nghiêng người ôm nàng lại.

"Quận chúa!" Nguyệt Nhi cũng kêu lên một tiếng, cuống quít nói với ta, "Quận chúa đã bất tỉnh, quận mã gia mau ôm nàng lên giường."

Ta không biết nên làm thế nào, chỉ có thể nghe theo Nguyệt Nhi, ôm ngang eo Tấn Ngưng đã bất tỉnh, đem nàng đặt lên giường. Thân thể của nàng rất nhẹ, giống như một tờ giấy trắng, nếu như ta không ôm nàng chặt, nàng có thể theo gió mà đi.

Nguyệt Nhi hướng ta nói: "Quận mã gia, đầu giường có dầu thuốc, ngài mau xoa cho quận chúa, ta đi lấy nước ấm." Nàng tựa hồ đối với những tình huống thế này rất thành thạo, nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng.

Quận chúa tuy đã ngất đi, nhưng hai tay nắm chặt vạt áo của ta lại không hề buông lỏng. Ta phải dùng chút khí lực mới có thể tách tay nàng ra, ở đầu giường quả nhiên có đặt một lọ dầu thuốc. Thoáng chút bối rối ta rót dầu thuốc lên tay, sau đó xoa ở hai bên huyệt thái dương của nàng. Một bên không ngừng giúp nàng xoa huyệt vị, một bên sốt ruột nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Tấn Ngưng. Tim của ta đập rất nhanh, ta thật sự sợ hãi… Sợ hãi người trước mặt sẽ không tỉnh lại.

Một lát sau, Tấn Ngưng rốt cục hơi hơi mở mắt, hơn nửa ngày nàng mới đưa tầm mắt tới mặt ta, há miệng nhẹ giọng nói: "Nhược Hề?…"

"Ngưng nhi." Ta vội đáp, gắt gao siết chặt tay nàng.

"Không cần đi, không phải rời khỏi ta." Nàng nói xong, lệ trên khóe mắt cuối cùng không còn chịu nổi sức nặng, chảy xuống khuôn mặt nàng.

"Không đi, ta không bao giờ đi nữa." Bất chấp Thành phu nhân còn ở phía sau, ta nén nước mắt, nâng tay xoa khuôn mặt gầy yếu của nàng.

"Ta rất nhớ ngươi, ta một mực chờ ngươi…" Tấn Ngưng nhẹ nói, sau đó khóc lên giống như nhi đồng.

Ta vội cúi thân người xuống, kéo nàng ôm vào trong lòng: "Thực xin lỗi, Ngưng nhi… Thực xin lỗi…"

Tấn Ngưng cũng đưa tay lên, ôm lấy ta thật chặt. Nàng tựa đầu trên vai ta, càng không ngừng thấp giọng khóc.

"Quận mã gia…" Từ phía sau truyền đến thanh âm của Nguyệt Nhi, "Ta lấy nước ấm đến rồi."

Ta muốn đứng dậy, nhưng quận chúa không chịu buông tay. Ta liền cúi xuống mặc cho nàng ôm như vậy, đợi khi tiếng khóc của nàng nhỏ lại, mới nghiêng đầu ôn nhu nói bên tai nàng: "Ngưng nhi, ta giúp ngươi lau mặt, được không?"

Nghe xong lời ta nói, quận chúa cuối cùng buông tay ra, nàng mím môi nằm lại trên giường, mở to đôi mắt đã khóc đến đỏ bừng nhìn ta. Ta cầm lấy khăn mặt trong chậu xoa nắn, sau đó xoay người lại, cẩn thận giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt. Nàng để ta tùy ý làm, cũng không khóc nữa, chỉ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ta. Ta âm thầm cắn răng, không ngừng tự nói với mình, không thể khóc, Thành Nhược Hề, ngươi không thể khóc trước mặt Tấn Ngưng.

"Thật tốt quá." Nguyệt Nhi đứng sau nhẹ nói, "Ngày thường quận chúa phải náo đến hơn nửa ngày, hôm nay quận mã gia đã trở lại, gì cũng tốt hơn."

"Nhược Hề." Ta nghe thấy thanh âm của Thành phu nhân, "Đêm nay, ngươi hảo hảo chiếu cố Ngưng nhi đi."

Ta quay đầu, nhìn về phía Thành phu nhân.

"Không cần lo lắng, ngươi cứ hảo hảo ở cùng Ngưng nhi. Ta về phòng nghỉ ngơi trước." Thành phu nhân cười cười với ta, sau đó xoay người rời khỏi.

"Vậy, ta cũng đi về." Nguyệt Nhi giật mình, cũng thối lui dần về phía cửa.

Trước khi đi, nàng đứng ngoài cửa nói, "Quận mã gia, ngài rốt cục đã trở lại… Thật sự, thật tốt quá."

Nghe những lời mà Nguyệt Nhi nói, ta không biết phải nói điều gì. Nhưng Nguyệt Nhi không có chờ ta trả lời, chỉ cười cười, sau đó đóng cửa lại.

Ta quay đầu, nhìn về phía Tấn Ngưng nằm ở trên giường. Nàng vẫn đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ta, tựa như nếu ta ly khai khỏi tầm mắt nàng, sẽ lại đột nhiên biến mất.

"Thực xin lỗi, Ngưng nhi." Ta cúi đầu nhìn vào mắt nàng, thấp giọng nói, "Thực xin lỗi."

Nàng lại đột nhiên nói: "Ta nghe theo lời ngươi nói, khi ngươi không ở bên cạnh ta, ta có… Ăn cơm rất ngon."

Bất chấp Tấn Ngưng vẫn đang ở ngay trước mặt, ta chỉ cảm thấy mình vô pháp nén lệ tuôn rơi. Phủ thân thể xuống ôm lấy người mình ngày mong đêm nhớ, sau đó vùi đầu lên vai nàng nức nở. Lần này Tấn Ngưng không khóc, nàng chỉ gắt gao ôm ta, vừa ôn nhu vỗ về lên lưng, cũng không nói điều gì.

Thành Nhược Hề, khóc cái gì mà khóc, ngươi có tư cách gì ở trước mặt Tấn Ngưng khóc đây?

Ta vừa liều mạng nhịn lệ xuống, vừa chống thẳng lưng dậy, cúi đầu nhìn về phía Tấn Ngưng.

Khuôn mặt nàng lúc này hoàn toàn bất đồng với vừa nãy, không còn nét mặt kinh hoảng, Tấn Ngưng đang ôn nhu nhìn ta. Không đợi ta phục hồi tinh thần lại, nàng nâng tay xoa xoa lên mặt, tỉ mỉ giúp ta lau đi nước mắt mới chảy tràn ra. Ta không nén được, cúi thân mình xuống hôn lên giữa lông mày nàng. Đã bao nhiêu lâu ta chưa được hôn người này? Ta thậm chí còn bỏ lại nàng một mình ở lại nơi này, mời nàng hứng chịu hết mọi thống khổ. Chậm rãi đưa miệng đặt lên mắt nàng, nhường những lông mi thật dài kia trát lên môi ta. Ta tỉ mỉ hôn tới khóe mắt nàng vẫn còn hoen lệ, thầm muốn dùng phương pháp này nói cho nàng biết tình yêu của ta, từng chút một nói cho nàng biết. Thân mình của Tấn Ngưng theo động tác của ta bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.

Cuối cùng, ta hôn lên môi của nàng.

Chỉ lưu lại trong chốc lát, rồi há miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên cánh môi khô khốc, sau đó lại duỗi thân lưỡi ra, ôn nhu liếʍ liếʍ. Sau khi ta làm như vậy, Tấn Ngưng đột nhiên lại khóc, thân thể của nàng cũng run rẩy hơn. Ta tiếp tục tinh tế hôn nàng, tay chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo khuôn mặt gầy đến khiến ta thương tiếc. Nhẹ nhàng mà cạy mở đôi môi mỏng, ta đưa lưỡi trơn nhập vào trong vòm miệng nàng, chậm rãi tìm kiếm. Đến khi lưỡi của ta cùng Tấn Ngưng đυ.ng chạm, nàng liền ôm sát lấy ta, ngẩng cằm tới cùng ta giao xoa.

Cuối cùng ta đã trở lại.

Tuyệt đối sẽ không bao giờ ly khai.

Sau khi tách ra, cả hai cũng thở phì phò, đưa thân người nhìn về phía khuôn mặt Tấn Ngưng đang ửng đỏ, ta nhẹ giọng nói: "Ngươi mệt mỏi, ngủ đi được không?"

Nàng lại khẩn trương nói: "Ta muốn cùng ngươi ngủ."

Ta cười cười, để khăn mặt vào trong chậu nước, sau đó nói với Tấn Ngưng: "Nằm hướng vào bên trong một chút."

Nàng vội chuyển thân mình hướng vào bên trong, chẳng kịp thổi tắt nến, ta cũng rất nhanh chui vào trong mền.

Giống như ngày trước, quận chúa chui vào trong ngực ta, đưa hai tay siết quanh eo ta không rời. Ta cũng như thông thường, nghiêng thân mình, kéo thân mình lạnh lẽo của nàng vào lòng. Xoa nhẹ lưng nàng, rồi cảm thấy đau lòng bởi vì nàng thật sự gầy đi nhiều quá. Xuyên thấu qua áo bào phong phanh, ta còn có thể chạm đến một số ít xương sống lưng của nàng, quả thực có thể dùng từ "Gầy trơ cả xương" hình dung.

"Nhược Hề." Nàng nằm trong lòng chợt nói, "Lúc ngươi đi vắng, ta thật sự có ôm mền ngủ, chính là… Vẫn không ngủ được."

Hai tay ta vây quanh người nàng thêm siết chặt, điều gì cũng không thể nói ra.

"Vì sao ngươi đi lâu như vậy chứ, Lương đại phu sau khi thăm bằng hữu, sẽ trở về sao?" Tấn Ngưng chợt ngẩng đầu lên, nhìn ta hỏi.

Ta sửng sốt.

"Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi."

Ta bỗng nhớ tới lời A Quyên từng nói.

Nhưng, nàng vừa nãy rõ ràng là…

"Nhược Hề?" Tấn Ngưng lại hô ta một tiếng.

"Ân, hắn trở về rồi." Ta nói.

Nàng lại hỏi: "Ngươi sẽ không đi nữa phải không?"

"Sẽ không, ta không bao giờ rời khỏi ngươi nữa." Ta nghiêm túc nói.

"Nhược Hề… " Hai mắt nàng đã bị sương mù che phủ, lẩm bẩm nói, "Ta… Ta mệt quá."

Ta cười cười, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, vừa ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Giống như trước kia mỗi khi nàng ngủ trong lòng ta, Tấn Ngưng chầm chậm khép hai mắt lại, sau đó chìm vào trong mộng. Ta tiếp tục vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, nhìn khuôn mặt nàng ngủ trong ánh nến mờ nhạt, cảm nhận tâm hồn trống trải hơn nửa năm qua của mình cuối cùng đã được lấp đầy.

Lần này ta trở về, sớm đã tính toán xong toàn bộ.

Mặc kệ ngày mai đối mặt với gì, Vương gia hay Tề tướng quân, ta cũng sẽ không lui bước.

Không bao giờ nữa.

Nếu Tấn Ngưng có thể dũng cảm như vậy, có thể không chịu buông xuôi, vậy vì sao ta không thể?

Share this: