Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 85: Nàng tiên ốc đồng biết gϊếŧ người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiên hoàng đi quá sớm, chưa kịp “qua cầu rút ván”.

Các lão thần thức thời đã sớm cáo lão về quê, về nhà ngậm kẹo đùa cháu. Chung quy họ đi theo từ Thái tổ tới Tiên hoàng đã là hai đời. Vua nào triều thần nấy, triều sau những người mới đi lên, họ cũng nên thoái vị.

Nhưng có những người lại đứng yên không chịu xê dịch.

Sau khi Tiên hoàng đi về cõi tiên, đám người không chịu xê dịch kia lại càng không chủ động cáo lão về quê.

Đương kim Thánh thượng nhẫn nại đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì công huân khai quốc trên người họ.

Cho nên đương kim Thánh thượng cần một thanh đao để đối phó với đám người cậy già lên mặt, “dòi bọ trong xương” trong triều đình.

Chính là nhất đình tam ti này.

Liễu Bạch Chiêu có thể hoành hành ngang ngược được như thế chính là vì hắn cam tâm tình nguyện làm một thanh đao trong tay Hoàng thượng.

Mỏng, nhưng sắc bén.

Thân là đao của Hoàng thượng, phải chuẩn bị giác ngộ tương ứng, các vị ở trên đều có khả năng trở thành cục đá làm vỡ đao của hắn.

Một ngày kia, nếu hắn đánh mất sự tín nhiệm của Hoàng thượng, vậy thì chắc chắn Liễu Bạch Chiêu hắn sẽ không có kết cục tốt.

Khi Liễu Bạch Chiêu vừa trở thành Ti trưởng của Gián Hoàng ti đã tiếp nhận một vụ án hối lộ liên quan tới quan lớn trong triều.

Nếu nhắc đến quan lớn này thì còn có chút quan hệ với Liễu Bạch Chiêu.

Người trong triều mặt ngoài không nói gì, nhưng trong lòng đều chờ xem trò cười của hắn.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Liễu Bạch Chiêu sẽ khó xử, gương mặt phù dung lạnh lùng của hắn đanh lại, không nói một lời điều tra vụ án rõ ràng, ngay cả số tiền hối lộ cũng bị mò ra rành mạch.

Trực tiếp biểu diễn cho người trong thiên hạ xem “quân pháp bất vị thân*” đúng tiêu chuẩn sách giáo khoa!

(*: Vì việc nước không quản tình thân.)

Không sai, dựa theo vai vế mà nói, hắn phải gọi vị quan lớn này là ông ngoại.

Chẳng qua ông ngoại này không có chút quan hệ huyết thống nào với hắn cả.

Từ nay Liễu Bạch Chiêu càng đi trên con đường “quân pháp bất vị thân” này càng xa. Đầu tiên là đưa ông ngoại hắn về nhà dưỡng lão, ngay sau đó liền kéo con trai cả của ông ngoại hắn, cũng chính là đại cữu của hắn xuống dưới.

Lý do là tò mò ra ngoài uống hoa tửu*, còn “trùng hợp” bị đồng nghiệp gặp phải, chẳng những gặp phải mà còn lao vào đánh nhau vì một nữ nhân phong trần.

(*: Uống rượu có kỹ nữ phục vụ)

Loại gièm pha này, nhà ai cũng sẽ không lôi ra ngoài cho người khác xem.

Gia tộc làm quan, để ý nhất là thanh danh.

Liễu Bạch Chiêu thì ngược lại, trong tấu chương buộc tội đại cữu của hắn lại viết sống động như thật.

Chẳng những miêu tả đại cữu của hắn vì gái hồng lâu mà thắt lưng buộc bụng vung tiền như rác như thế nào, còn từ các mặt khác viết hắn “đánh đập tàn nhẫn” với người khác ra sao!

Trong văn còn sử dụng bút pháp mộc mạc miêu tả: “… Tiếng la hét của y lúc đánh nhau vì nữ tử phong trần trong xuân lâu, còn to hơn cả tiếng thổi kèm xona trong nhà có tang lễ…”

Văn võ bá quan: “…”

Thật độc ác.

Nhà ai có người làm quan kiểu này, phần mộ tổ tiên đều phải tự bốc cháy!

Song cũng có người âm thầm nói, quan hệ giữa Liễu Bạch Chiêu và cha đẻ vốn không được tốt, hắn làm thế là đang mượn việc công trả thù riêng!

Kết quả thì sao? Hôm sau Liễu Bạch Chiêu liền dâng thư cho Hoàng thượng.

Đầu tiên là nói mình làm việc cho Hoàng thượng, một lòng chỉ mong công chính, mong không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng thượng!

Sau đó lại nói, cho dù hắn đã chấp pháp theo lẽ công bằng như vậy, ấy thế mà vẫn có người âm thầm chửi bới hắn! Nói hắn không phân biệt được công và tư!

Hắn oan ức!

Người thân phạm tội, hắn đau lòng khó xử, nhưng so với đại nghĩa quốc gia, Liễu Bạch Chiêu hắn phải kìm nén nỗi đau mà chọn đại nghĩa! Làm việc thanh chính liêm khiết như thế mà vẫn có người nghi ngờ hắn!

Hoàng thượng cũng từng nghe nói về chuyện giữa Liễu Bạch Chiêu và cha ruột của hắn, nhưng Liễu Bạch Chiêu xác thực là làm việc theo phép công, bất kể có phải là người thân nhà mình hay không, hắn đều không bỏ qua…

Cho nên Hoàng thượng nổi giận đùng đùng một trận, làm chỗ chống lưng vững chắc cho Liễu Bạch Chiêu một hồi.

Sau lần đó, Liễu Bạch Chiêu liền ngừng quân pháp bất vị thân.

Không phải hắn cố ý tránh người thân, muốn cho những người khác “được hưởng thụ chung”, mà là vì cả nhà cha ruột của hắn đã cun cút lại rồi, không thể soi mói được một sai lầm nào.

Một lớp tuyết trắng mỏng manh đọng trên mặt đất, Liễu Bạch Chiêu vóc dáng cao lớn, chẳng qua hơi gầy yếu, lại phối hợp với gương mặt mỹ nhân trắng bệch, khiến người ta vừa thấy đã nổi da gà.

"Còn một chuyện nữa.” Ti thị chần chờ nói.

“Con trai của Hộ bộ Trương đại nhân, Trương Tiêu, hôm qua say rượu ngã xuống sông đào bảo vệ thành, sáng nay mới bị phát hiện.”

Liễu Bạch Chiêu suy nghĩ một lát mới nhớ là Trương Tiêu nào.

Chung quy mấy ngày trước, người này còn ở trong trà lâu trích dẫn điển cố điển tích mà mắng hắn.

Liễu Bạch Chiêu nhìn về phía trước: “Có điểm gì bất thường à?”

Ti thị: “Trùng hợp là đêm qua đình vệ của Thông Thiên đình cũng ở gần đó, thấy mấy kẻ như người trong võ lâm, hình như là Đồ Hoan giáo.”

Đồ Hoan giáo có sòng bạc và ngọc thạch lâu ở kinh thành, những môn phái võ lâm có uy tín danh dự này đều được ghi chép trong sổ nhỏ của Gián Hoàng ti.
« Chương TrướcChương Tiếp »