- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
- Chương 6: Thụ tinh này không ăn chay (6)
Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
Chương 6: Thụ tinh này không ăn chay (6)
Đối mặt với thân thể cường tráng, khí thế kinh người của Chu Chấn, Lý Thái phó nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy nói rõ tình hình thực tế. Lúc nói chuyện, trong lòng ông ta không ngừng mắng đứa con mất dạy!
Từ nhỏ, đứa con gái này của ông ta đã tính tình chanh chua, bởi vì là đích nữ nên rất được sủng ái, ai nấy cũng chiều theo ý nàng ta, không ngờ lại ủ ra mối họa lớn nhường này!
Nghe vậy, Chu Chấn mắt hổ trợn lên, nói bằng giọng thô kệch: “Chẳng lẽ nữ nhi nhà ngươi với con trai út nhà Thừa tướng đã sớm có giao tình?”
Thái phó không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tướng quân, ấp a ấp úng nói: “Thì… cũng không thể nói là có giao tình, chẳng qua… từng cùng nhau đi dự hội thơ thôi.”
Đương nhiên ông ta biết đứa con gái bốc đồng nhà mình tiếp xúc quá gần gũi với con trai út nhà Thừa tướng. Nếu đứa con trai út kia là con chính thất thì ông ta cũng sẽ thuận thế đẩy thuyền.
Nhưng đứa con trai út kia lại là con của thϊếp thất, thân mẫu cũng chẳng có bối cảnh hiển hách gì, thế nên không thể nào gả cho cậu ta.
Sợ đêm dài lắm mộng, con gái cũng đã đến tuổi, Thái phó liền muốn mau chóng gả con gái ra ngoài, chờ trở thành vợ người khác thì nàng ta sẽ yên phận. Nhìn khắp một lượt chung quanh, người có thể xứng đôi với đích nữ nhà ông ta chính là Chu Vân Nghiên - đích tử của Chu Tướng quân.
Mặc dù tuổi tác lớn hơn con gái ông ta mấy tuổi, nhưng hảo nam nhi chí tại kiến công lập nghiệp, lớn tuổi chút cũng tốt, có thể chiều ý nữ nhi bốc đồng của ông ta.
Nghe được tin kết thân với Chu gia, con gái Thái phó Lý Tiêu Thục khóc đến nỗi đôi mắt sưng lên!
Nàng ta không gả! Nàng ta chỉ muốn gả cho Triệu Lang thôi!
“Hồ đồ!”
Lý Thái phó tận tình khuyên nhủ, nói đạo lý cho con gái. Thân là con thϊếp thất, còn là con trai út, Thừa tướng chắc chắn sẽ không thiên vị Triệu Ý, cũng chỉ khá hơn người thường một chút xíu, cả đời không lo ăn mặc mà thôi.
Nếu Triệu Ý kia tài trí hơn người, có dũng có mưu, có thể tự tìm lối ra cho mình thì còn được. Nhưng Triệu Ý chỉ là một tên thư sinh biết ăn nói ngọt ngào một chút mà thôi! Cũng chỉ có thể lừa gạt tiểu thư khuê các không rành thế sự.
Lý Thái phó không thể ngờ được rằng, chờ đến khi ông ta đã bàn chuyện với phủ Tướng quân xong xuôi, bát tự sắp sửa ghép xong.
Nữ nhi của ông ta lại hất văng bàn tính như ý của ông ta xuống đất, vỡ tan tành!
Chuyện nữ nhi bỏ trốn đến ngày hôm sau mới phát hiện. Nàng ta chỉ để lại một tờ giấy viết thư, đại ý là cha nương không hề suy xét cho tâm trạng của nàng ta, chỉ muốn dùng thân phận đích nữ của nàng ta để làm thân với người khác, cho nên nàng ta không cần thân phận này! Nàng ta muốn song túc song phi với Triệu Lang, triền miên bên nhau đến chân trời.
Khi đó đầu óc Lý Thái phó như bị ù đi, trước mắt lướt qua từng mảng tối om, lảo đảo muốn ngã xuống, may mà được đứa ở hầu hạ đỡ dậy.
Ngày thứ hai sau khi Lý Tiêu Thục bỏ trốn, Lý Thái phó lặng lẽ viết phong thư cho Triệu Thừa tướng, muốn nói là nhi tử ngươi dẫn nữ nhi ta bỏ trốn, ngươi xem thử nên làm sao thì làm đi!
Chiều hôm đó Triệu Thừa tướng đã gửi hồi âm cho ông ta, nói ngắn gọn sáng tỏ rằng chuyện này mà xé to ra thì thanh danh của nữ nhi ngươi sẽ bị ảnh hưởng, chúng ta đều nuốt chuyện này vào bụng, nếu ngày nào đó hai đứa trở về, ta sẽ cho Triệu Ý cưới Lý Tiêu Thục nhà ngươi.
Nói tóm lại, Triệu Thừa tướng không sợ mất mặt, một đứa con thứ không đáng nhắc tới mà cưới được đích nữ nhà Thái phó, nhìn kiểu gì cũng thấy nhà họ lời to.
Nghĩ đến đây, trái tim Thái phó lại quặn đau. Nữ nhi được ông ta nuôi dưỡng thiên kim ngọc quý, sao lại cam tâm gả cho một đứa thứ tử không được việc gì?
Nhưng chuyện hôn nhân với phủ Tướng quân chung quy vẫn thất bại.
Một đương sự khác trong chính sảnh, Chu Vân Nghiên thẳng lưng ngồi trên ghế.
Chu Vân Nghiên ở bên ngoài quanh năm, từ mười tuổi đã đi theo Chu Chấn chinh chiến trên lưng ngựa, cơ bắp mạnh mẽ giấu dưới lớp trường bào, trên ngón tay và hổ khẩu toàn là lớp sừng dày, động tác cử chỉ tự mang theo khí thế uy nghiêm, nhưng lại không hề thô tục.
Hồi nhỏ hắn đã từng làm thư đồng cho Hoàng tử, ở bên ngoài lúc nhàn rỗi cũng sẽ đọc sách nhiều một chút.
Chu Chấn cũng không muốn con trai mình trở thành một tên mãng phu chỉ biết đánh nhau, do đó thường xuyên đốc thúc hắn phải đọc nhiều loại sách. Mặc dù sau này không cần làm quan văn, cũng phải biết người nào đang nói quỷ thoại phương nào.
Có lẽ nhờ vào công lao của từng trang sách, lúc không động võ, Chu Vân Nghiên thoạt nhìn khí chất trầm ổn, khuôn mặt còn tuấn dật.
Nhưng bên cằm lại có mấy vết sẹo rất nhỏ, không thể coi là hủy dung, nhưng cũng chênh lệch rất xa với hình tượng công tử như ngọc trong lòng các nữ lang.
Cho dù nho nhã đến mấy cũng sẽ không bị người khác nhận nhầm là người đọc sách.
Chu Vân Nghiên đứng dậy, ôm quyền làm lễ võ tướng với Lý Thái phó, nói rằng: “Vậy thì hôn sự này, cứ thế hủy bỏ đi.”
Hắn tự biết mình đã không còn nhỏ tuổi, hơn nữa lúc ở biên quan hắn là Tướng quân trấn thủ, cũng coi như nửa quan phụ mẫu, cho nên không có nhàn tâm lo chuyện cưới hỏi.
Biên quan địa vực rộng lớn, tri huyện vốn được phái đến đó chỉ có bát phẩm, nhưng vì có trú binh, đồng thời hoàn cảnh quá mức hiểm nghèo, cho nên không ai muốn tới vùng đất ăn không đủ no này. Phàm là đến biên quan đều được thăng thêm một phẩm, là thất phẩm tri huyện.
Tri huyện biên quan hiện nay họ Thủ, gia đình không có bối cảnh gì, vất vả lắm mới thi đậu tiến sĩ, để lại cho y toàn những việc khổ sai.
Suy xét lợi và hại một chút, Thủ Tri huyện khẽ cắn môi, sau đó dẫn mẹ và vợ đến vùng biên giới đất vàng đầy trời này. Thủ Tri huyện nghĩ, ít ra cũng được thăng thêm một phẩm, đáng giá!
Ở biên quan hứng cát vàng hai năm, Thủ Tri huyện vốn dĩ diện mạo thanh tú nay đã hoàn toàn biến thành dân bản xứ, vừa đen vừa gầy!
Xoay quanh việc làm thế nào để cải thiện môi trường sinh tồn nơi biên quan, Thủ Tri huyện thật sự lo lắng đến trọc đầu. Sau khi quen biết với Chu Vân Nghiên, y thường xuyên đến chỗ Chu Vân Nghiên kể khổ.
Chỗ họ vốn đã nghèo, không có nhân tài nào chịu đến đây, đám học sinh có chí hướng thà ru rú trong Hàn Lâm Viện ngâm thơ viết câu đối, lãng phí thời gian chứ không muốn tới vùng đất khổ hàn này tạo phúc cho dân chúng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
- Chương 6: Thụ tinh này không ăn chay (6)