Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 353: Cô bác sĩ mãi không ngủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai bên đường là những quán nhỏ nối nhau san sát, Tôn Khôi hơi thả chậm tốc độ xe xuống một chút, vờ như không để ý nhìn qua ven đường.

Lần trước tới thì trong phòng khám ban đêm không có người, còn lúc này thì đứng kín mít.

Vừa nhìn qua thì thấy có ít nhất là mười mấy người đàn ông.

Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, đây hẳn là hai nhóm người, cho dù không nghe được bọn họ nói chuyện thì cũng vẫn có thể cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm trong đó.

Nguyên Nhu mang khẩu trang, trên tay đeo đôi bao tay cao su trắng dùng một lần, đang xử lý miệng vết thương cho bệnh nhân cực kỳ chuyên tâm.

Dường như hơn mười người đang ồn ào ở đằng trước không hề quấy rầy đến cô một chút nào.

Hai bên hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ như hận không thể xiên cho đối phương một dao.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nói ồn ào vậy thôi chứ không hề ra tay.

"Trả tiền thuốc men cái con mẹ mày, bố mày không bố thí một cắc!" Người đàn ông da đen đứng bên trái kiêu ngạo nói.

Tóc vàng đứng bên phải trẻ hơn anh ta một chút cũng không yếu thế: "Anh em trong tiệm của mày đánh người ta u đầu chảy máu mà mày nói không trả một cắc? Nuôi chó mà chó cắn người cũng phải đền tiền, vậy thì mắc cái mớ gì mày không trả tiền!"

Người đàn ông da đen: "Cũng không phải do bọn tao ra tay trước! Bọn tao chỉ là phòng vệ chính đáng thôi cái đồ thất học!" Người đàn ông da đen nói xong, còn liếc nhìn Nguyên Nhu một cái.

Tóc vàng: "Phòng vệ bà má mày! Bọn mày đẩy người trước, đừng có mà chống chế!"

Phát hiện người đàn ông da đen nhìn lén Nguyên Nhu, tóc vàng nói: "Nhìn nhìn cái quần què, do bác sĩ Nguyên có cốt cách nên không nói mày thôi, hai con mắt mày nhìn có khác gì lưu manh không, có buồn nôn không hả!"

Hai bên cứ tôi một câu anh một câu, không ai nhường ai.

Thật ra, hai nhóm người này cũng không phải là lần đầu tiên tới phòng khám.

Người đàn ông da đen và tóc vàng là ông chủ quán hải sản đêm gần đây, hai cửa hàng này nằm kế nhau.

Người đàn ông da đen buôn bán cũng lâu rồi, còn tóc vàng thì mới đến một hai năm, nhưng đồ ăn bên tóc vàng rất mới rất đa dạng, lại rất siêng đi tuyên truyền các loại APP ưu đãi.

Cho dù là dân đi làm hay sinh viên thì mấy người trẻ tuổi đều thích đến tiệm của tóc vàng ăn.

Thường xuyên qua lại nên người đàn ông da đen cũng bắt đầu học, quán anh cho ra hải sản tươi sống hả, quán tôi cũng có, còn rẻ còn ngon hơn so với quán anh!

Vì thế, hai quán chính thức trở mặt, bắt đầu cướp khách hàng.

Nói chung thì cách nhau cũng gần nên một tháng có thể cãi nhau ầm ĩ tới mấy bận.

Từ khi Nguyên Nhu mở phòng khám này ra thì bọn họ cũng bớt đi rất nhiều chuyện.

Đánh nhau bị thương thì cùng tới khám bệnh, ăn vạ lẫn nhau.

Cho dù là người đàn ông da đen hay là tóc vàng thì đều rất để ý Nguyên Nhu.

Người gì mà đã xinh đẹp lại còn dịu dàng.

Cô không quát mắng bọn họ như mấy bác sĩ trực ca đêm trong bệnh viện.

Nguyên Nhu này chỗ nào cũng tốt, chỉ là lần nào cũng xét nghiệm máu cho bọn họ, còn thường hay khuyên bọn họ hiến máu.

Bọn họ khoẻ mạnh như vậy, làm sao có thể để mình xấu mặt trước người đẹp được, vươn cánh tay, nói năng khí phách: "Bác sĩ Nguyên, rút nhiều một chút, tôi cường tráng lắm."

Lúc đó Nguyên Nhu sẽ gỡ khẩu trang xuống và nở một nụ cười ngọt ngào với họ.

Bọn họ sẽ ngay lập tức cảm thấy rút chút máu chẳng đau gì cả.

Ngay khi hai bên đang cãi tới mức có xu hướng dần dần như học sinh tiểu học đấu võ mồm với nhau thì cửa phòng khám bị đẩy ra.

Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa, đôi mắt anh sắc bén, cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt còn có một vết sẹo.

Ánh mắt anh sắc lẹm như dao nhìn qua vài người, lạnh lùng nói: “Đánh nhau ẩu đả?”

Tóc vàng không muốn mất thể diện trước mặt Nguyên Nhu, dáng vẻ không kiên nhẫn nói: "Mày ra vẻ cái quần gì! Đánh nhau đó, rồi sao?"

Bỗng nhiên Nguyên Nhu bật cười.

Tóc vàng chợt quay đầu: “Bác sĩ Nguyên, làm sao vậy?”

Nguyên Nhu lắc đầu, mắt chạm mắt với Tôn Khôi một chút.

Mấy ngày không gặp, đột nhiên lại đối mắt nhau, Tôn Khôi bình tĩnh dời mắt đi, nghiêm mặt nói với đám người tóc vàng: “Thừa nhận là được rồi, đến cục cảnh sát với tôi một chuyến."

Tóc vàng: “… Anh là?”

Tôn Khôi lạnh lùng nói: “Người chuyên trị đánh nhau ẩu đả.”

Tôn Khôi lấy điện thoại dành cho công việc ra, kêu Trương Kỳ lái xe tới đón người.

Người đàn ông da đen thấy sai sai, vội vàng cười nói: "Anh cảnh sát à, tôi là người dân lương thiện, tôi không đánh nhau ẩu đả.”

Tôn Khôi tắt điện thoại, nói: “Câm miệng, có chuyện gì thì lát nữa đến cục cảnh sát rồi nói.”

Lúc này, Nguyên Nhu vừa hay cũng xử lý miệng vết thương cho nạn nhân xong, cô không hề có chút kinh ngạc gì với việc mọi chuyện phát triển đột ngột như thế, còn cười tủm tỉm thắt một cái nơ bướm.

Chỉ một lát sau đã có ba chiếc xe cảnh sát chạy tới đây.

“Anh cảnh sát à, thật sự không nghiêm trọng đến vậy đâu, bọn tôi chỉ cãi vã va quẹt nhau tí thôi, không đến mức gọi là đánh nhau ẩu đả đâu.” Người đàn ông da đen khom lưng cúi đầu xin tha.
« Chương TrướcChương Tiếp »