Chương 31: Thụ tinh này không ăn chay (31)

Huyết Tiên nói xong liền ngã nhào lên trên giường của Chu Vân Nghiên. Mái tóc dài xõa tung đầy giường, nàng kéo chăn của hắn ở bên cạnh lên rồi ngửi thử.

Chu Vân Nghiên: “…”

Hắn hắng giọng, tầm mắt dời khỏi gương mặt của Huyết Tiên, hơi mất tự nhiên nói: “Mấy hôm nay, chăn đệm vẫn còn chưa giặt, tốt nhất... đừng có ngửi.”

“Không giặt mới tốt.”

Huyết Tiên kéo chăn, cả người đều chui vào bên trong. Đôi mắt đen láy khẽ nheo lại, trông vô cùng say mê.

Chu Vân Nghiên cũng bó tay với Huyết Tiên.

Nói cũng không xong, Huyết Tiên lại tự nhiên cởi mở, cái gì cũng có thể nói ra. Chưa nói được hai câu thì hắn đã bại trận rồi. Mà ra tay thì lại càng không được, Chu Vân Nghiên không thể động tay động chân gì với Huyết Tiên được.

Hắn chỉ cần động một chút vào Huyết Tiên thôi là Huyết Tiên sẽ lập tức nhào tới, ôm chặt hắn trong lòng.

Cho nên không còn cách nào khác, Chu Thiếu tướng quân chỉ có thể vội vàng dặn dò mấy câu, sau đó chạy trối chết.

Huyết Tiên rất thích xem dáng vẻ hắn luống cuống tay chân. Dưới váy, một cành cây vươn ra, chậm rãi quất lên đệm giường như thể chú mèo đã no nê.

Huyết Tiên thích nơi này, khắp chốn đều là mùi hương của Chu Vân Nghiên. Chăn hắn từng dùng, giường từng ngủ cùng quần áo đã mặc, chỗ nào cũng có dấu vết sinh hoạt của hắn.

Từ năm hắn 14 tuổi đến 19 tuổi, trong suốt năm năm Huyết Tiên chìm vào giấc ngủ không nhìn thấy Chu Vân Nghiên đó, hắn vẫn luôn sống ở đây.

Huyết Tiên nằm một lúc, bò dậy khỏi giường rồi kéo cửa phòng ra.

Vừa rồi lúc bước vào, nàng đã nhìn sơ qua, nơi này thật sự quá nhỏ.

Hàng năm Huyết Tiên đi khắp các nơi trong phủ Tướng quân ở kinh thành, sau khi được chứng kiến sự rộng lớn của nó, giờ nhìn nơi này còn không bằng một viện trong phủ Tướng quân.

Tuy nói là phủ Tướng quân trấn ải, nhưng vốn là sân viện của hộ phú quý, sau đó bị lấy làm phủ Tướng quân. Nơi biên quan ăn không đủ no, cũng không ai để ý nhiều như vậy.

Chu Vân Nghiên cũng không phải là người kén ăn mặc, thay đổi tấm biển là thành phủ Tướng quân ngay. Nếu lão thái quân Chu gia nhìn thấy tôn nhi phải sống ở nơi đơn sơ như vậy, có lẽ sẽ lại đau lòng.

Đáng lý ra, dù phủ Tướng quân có sơ sài đến đâu đi nữa cũng phải có đến hơn chục binh lính trông coi nghiêm mật. Nhưng Chu Vân Nghiên lại không cần, từ sáng cho đến tối chỉ cần đúng hai binh lính canh trước cửa, thay nhau đổi ca.

Bình thường đám lính sẽ không đi vào trong viện, cho nên Huyết Tiên đi tới đi lui ở trong sân cũng không ai biết.

Độn Địa Hổ đứng chờ bên cạnh cửa thấy Huyết Tiên đi ra thì liền hành lễ. Hắn ta biến thành dáng vẻ của con người, khom lưng ngồi ở cửa.

Huyết Tiên nhìn thoáng qua hắn rồi nói: “Ngươi đi tới mảnh đất ở cửa đào rễ cây đã chết kia ra đi.”

Viện này có mấy nơi trồng hoa, nhưng bên trong đều đã mục nát, chết khô, trông có vẻ đã lâu rồi không ai chăm sóc.

Độn Địa Hổ vừa biến thành hình người thì lại bị Huyết Tiên ra lệnh biến thành chuột đất, cần mẫn đi đào đất. Không hổ là gia tộc đào đất, chẳng mấy chốc, hắn ta đã đào xong mảnh đất trước sân.

Huyết Tiên phất tay áo, vừa rồi trong vườn hoa chẳng có thứ gì, bỗng mọc lên rất nhiều chồi non. Chồi non sinh trưởng nhanh chóng theo làn gió nhẹ, không lâu sau đã mọc cao đến thắt lưng.

Những nụ hoa giống như đống trứng gà nứt vỏ, nở rộ từng đóa xinh đẹp muôn màu muôn sắc.

Đến khi hai bên vườn hoa đều rực rỡ lung linh, Huyết Tiên vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, ngón tay khẽ điểm trên không trung.

Bên cạnh bồn hoa nhanh chóng mọc lên một cái cây, cái cây này cũng sinh chồi nảy lộc với tốc độ chóng mặt. Chẳng mấy chốc đã cao hơn cả bức tường trong sân. Trên cành cây kết thành từng đóa rất lớn, đỏ rực đến nao lòng.

Binh lính đứng canh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn về phía sau. Sau đó, tò mò nói với người bên cạnh: “Trong sân của Tướng quân trồng hoa sen đất từ khi nào vậy?”

Một tên lính khác cũng quay đầu lại nhìn: “Chắc lúc trước đã có rồi, nhưng có thể mọc cao như vậy à? Hoa sen đất này nở cũng đẹp thật đấy.”

Huyết Tiên sửa sang lại vườn xong, lại đi vào trong phòng.

Phòng của Chu Vân Nghiên là phòng của quan võ độc thân điển hình, nhìn lướt qua hết thảy không có lấy một chút màu sắc mới mẻ nào.

Huyết Tiên hất ống tay áo, chiếc chăn vừa nãy nàng ôm đã biến thành màu phấn hồng mềm mại. Bên trên ấm trà màu trắng trên bàn dần xuất hiện hình đóa hoa, như thể lấy màu vẽ lên trên, sinh động như thật.

Chu Vân Nghiên chưa biết trong nhà mình đã được sửa sang thành một biển hoa, vẫn đang thương thảo về chuyện sợi bông cùng với Thủ Tri huyện.

Thủ Tri huyện sờ hạt giống trong tay, hơi buồn bực nói: “Loại hạt giống này có thể trồng mọc không đây?”

Chu Vân Nghiên buông chén trà, nhớ tới những gì mà Huyết Tiên đã nói lúc trước, hắn nói: “Hạt giống này chịu được hạn hán cùng thời tiết khắc nghiệt, có thể trồng một ít trước thử xem thu hoạch thế nào.”

Thủ Tri huyện nói: “Thật hả? Huynh nghe ai nói vậy?”

Chu Vân Nghiên: “… Nghe một vị giỏi về trồng trọt nói.”

Thủ Tri huyện thở dài: “Vậy cứ tạm thời thử một lần xem sao. Nếu người giỏi về trồng trọt kia có thể tới biên quan thì tốt rồi.” Đáng tiếc, họ không giữ được người này.

Thủ Tri huyện buông hạt giống xuống, vẻ mặt áy náy nói: “Chu huynh, huynh đường đường là Tướng quân trấn ải, vậy mà ngày ngày phải nhọc lòng về chuyện trồng trọt này thay ta, Thủ mỗ thật sự áy náy.”

Chu Vân Nghiên xua tay: “Nếu ta đã là Tướng quân trấn ải thì tất cả những chuyện lớn nhỏ trong biên cảnh đều liên quan đến ta. Thủ huynh đừng nói như thế.”

Thủ Tri huyện cảm ơn một hồi, mới nhớ tới lần này Chu Vân Nghiên về kinh là để đính hôn, vội hỏi: “Việc đính hôn của Chu huynh sao rồi?”

Động tác của Chu Vân Nghiên hơi khựng lại, chậm rãi cầm lấy chén trà, nói: “Chưa thành.”

“Hả? Không phải trước khi đi Chu huynh đã nói sẽ kết thông gia với nhà Lý Thái phó ư?”

Chuyện đích nữ của Lý Thái phó chạy trốn cùng người khác quả thật rất khó nói ra. Chu Vân Nghiên lược bớt những trắc trở lần này, nói bâng quơ: “Bát tự không hợp.”

Thủ Tri huyện thở dài, trong mắt y, Chu Vân Nghiên đúng là một chàng trai tốt.

Khỏe mạnh cường tráng, trung quân ái quốc.

Sao đến tận bây giờ một chàng trai tốt như vậy lại vẫn chưa có hôn phối nhỉ? Qua hai mươi tuổi vẫn còn chưa thành thân, thật sự rất hiếm.

Thủ Tri huyện đang nghĩ xem phải an ủi huynh đệ tốt này như thế nào thì đã nghe thấy Chu Vân Nghiên nói: “Nhưng chuyến đi này cũng không hề lãng phí.”

Thủ Tri huyện: “Là sao vậy?”

Chu Vân Nghiên nắm tay phải lại thành quyền, đặt bên miệng khẽ họ nhẹ: “Vân Nghiên... đã có người muốn cầu thú rồi.”



Lời tác giả:

Này Chu Vân Nghiên, người yêu của ngươi đã chuyển ngôi nhà đàn ông độc thân của người thành phòng ngủ của con gái rồi kìa.