Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 272: Bé kẹo mềm lại cứng ngắc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn Đường Tân từ nhỏ chỉ mong muốn có công việc ổn định để làm đến già.

Dị năng của anh cũng khá lành tính, đó là làm cho vết thương nhanh khỏi, kỹ năng bảo mẫu mười trên mười.

Đường Tân rất hài lòng, anh đã nghĩ ra công việc mà mình muốn làm trong tương lai rồi, đó là làm bác sĩ cho một ngôi trường có nhiều học sinh dị năng.

Không chỉ được nghỉ đông và nghỉ hè mà còn được gặp nhiều giáo viên nữa, dễ dàng tìm thấy “nữ thần định mệnh” của mình.

Anh mặc kệ ba Đường nhiếc móc, nói anh là đàn ông con trai thì phải gia nhập Đội dị động để đi bắt kẻ xấu! Anh đúng là cái đồ chết nhát! Sao nhà họ Đường lại sinh ra cái thứ như anh?

Đường Tân vẫn thổi móng tay mới dũa, mắng thì cứ mắng thôi, anh không nghe chữ nào vào đầu là được.

Nào ngờ người tính không bằng trời tính.

Đường Tân thức tỉnh loại dị năng thứ hai, dịch chuyển với tốc độ ánh sáng. Nói một cách đơn giản thì là có thể dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác chỉ trong vòng mấy giây.

Vốn dĩ kỹ năng này chỉ thích hợp cho việc giao hàng... Nhưng kết hợp với kỹ năng hệ chữa trị của Đường Tân, anh bỗng trở thành người rất có quyền lực. Trong lúc chiến đấu cần nhất là bảo mẫu có thể dịch chuyển nhanh chóng thế này.

Có thể nói là một cái máy sạc điện biết dịch chuyển trên chiến trường.

Nếu là người khác khi biết mình thức tỉnh kỹ năng thứ hai thì chắc hẳn sẽ cực kỳ mừng rỡ. Trong thời đại dị năng này, thêm một dị năng chính là thêm một cơ hội làm người chiến thắng trong đời.

Đến thời điểm hiện tại giới hạn của con người nhiều nhất chỉ mới thức tỉnh hai dị năng.

Nhưng Đường Tân lại chẳng vui mừng chút nào, dường như cảm thấy có điều tồi tệ sắp xảy ra.

Quả thật không bao lâu sau, anh nhận được thư thông báo của Đội dị động.

Ban đầu Đường Tân không muốn đi, nhưng ba Đường nói, nếu anh không đi thì sổ đăng ký hộ khẩu nhà họ Đường sẽ xóa tên anh!

Không còn cách nào khác, Đường Tân đành phải nhắm mắt gia nhập Đội dị động.

Bởi vì ba và anh cả đều rất có tiếng tăm nên trước giờ anh đều không kể về người nhà mình, nếu người ngoài không tra hồ sơ thì chắc chắn sẽ không hay biết.

Làm thành viên của Đội dị động nhiều năm, Đường Tân cũng trở thành bậc đàn anh trong Đội dị động.

Có đồng đội vào sinh ra tử, còn cứu được rất nhiều người, tình bạn và cảm giác đạt được thành tựu tự nhiên cũng níu giữ anh lại, chẳng biết từ khi nào ý nghĩ muốn từ chức đã không còn nữa.

Nhưng ba anh vẫn không vừa mắt anh, cảm thấy anh không đủ khảng khái!

Nguyên nhân là mỗi lần tham gia nhiệm vụ, anh đều không bao giờ được phỏng vấn.

Đường Tân: Anh là bảo mẫu hậu cần! Làm sao mà nổi trội hơn người khác được? Đi vắt sữa à!

Đường Tân không muốn nhắc đến chuyện của cô nàng dầu đậu nành, hôm nay cả người anh mệt rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Ba Đường vẫn còn đang trách móc, Đường Tân kết thúc cuộc gọi.

Mấy ngày kế tiếp, Đường Tân tận hưởng một kỳ nghỉ ngắn hạn.

Đến phòng tập gym nâng tạ, đi mát xa toàn thân, xông hơi bằng ngọc bích làm đẹp da, ăn một bữa hải sản thật đã.

Xong xuôi, lại là cậu Đường đẹp trai sáng láng như xưa.

Đúng lúc này, có tin tức gửi đến máy liên lạc mini.

Yêu cầu anh dẫn dắt người mới đi làm nhiệm vụ.

Mới nhấn nút gọi trên điện thoại, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

Người mới không nói gì, trong điện thoại phát ra rất nhiều tạp âm, lắng nghe kỹ thì hình như là tiếng động vật kêu?

Đường Tân nói: “A lô? Nguyễn Lục à?”

Từ khi có điện thoại, Nguyễn Lục chưa nhận một cuộc gọi nào, ấn nút nghe xong, cô chờ người kia lên tiếng.

Nguyễn Lục: “Phải.”

Cho dù giọng nói trong điện thoại khác với giọng nói ngoài đời, Đường Tân vẫn hơi nhíu mày, hình như anh nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi thì phải?

Không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, Đường Tân nói ngắn gọn: “Bây giờ lên đường đến quảng trường Quang Đinh, hiện trường có người dị năng đang tấn công loạn xạ, sau khi đến địa điểm thì chờ lệnh của tôi, không được hành động hấp tấp.”

Từ câu thứ hai trở đi Nguyễn Lục đã nghe ra giọng nói này, chính là bạn cặp chỉ định từng ăn cơm với cô.

Nguyễn Lục: “Được.”

Đường Tân cúp điện thoại, nhanh chóng chạy tới hiện trường.

Tham gia nhiệm vụ lần này dĩ nhiên không chỉ có mình anh và người mới, lần này anh chủ yếu là đưa người mới đến hiện trường xem cho biết.

Người mới nào lần đầu tiên đến hiện trường cũng đều căng thẳng, nghiêm trọng hơn là nôn mửa và ngất xỉu, thậm chí có người sinh ra ám ảnh tâm lý, không còn tha thiết với nghề này nữa mà lựa chọn những công việc khác.

Nhìn từ một góc độ nào đó, có lẽ bởi vì dị năng của Đường Tân là chữa trị nên anh có khả năng thích ứng nhanh với cảnh tượng máu me.

Mấy hôm trước Đường Tân cũng nhận được tin nhắn thoại của đội trưởng, người mới mà anh dẫn dắt có dị năng là tăng phúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »