Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 265: Bé kẹo mềm lại cứng ngắc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyễn Lục gật đầu: “Gửi đến trước lúc ra viện.”

Vào ngày thứ hai của ba tuần trước khi cô ra viện, lá thư thông báo này đã được gửi đến Viện cải tạo.

Đây là lá thư đầu tiên Nguyễn Lục nhận được trong đời, cô xem đi xem nhiều lần, đến nỗi còn thuộc lòng nội dung viết trên đó.

Trong Viện cải tạo tất nhiên không có trường học, nhưng dựa trên điều luật ban hành có liên quan của nhà nước và tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Viện cải tạo vẫn thực hiện chế độ giáo dục bắt buộc.

Không có bài tập, không có thi cử, dĩ nhiên cũng không có người nào tận tình bảo ban họ học hành.

Bởi vì hầu hết những người bị giam ở đây đều là những con quỷ đội lốt trẻ em.

Bọn họ từ khi sinh ra đã không có sự đồng cảm và lòng trắc ẩn, không biết đau, cũng không biết sẻ chia với nỗi đau của người khác.

Nhưng Nguyễn Lục là ngoại lệ.

Khoảng thời gian đầu khi mới vừa vào Viện cải tạo, người cô gầy gò bé nhỏ, gương mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.

Người canh gác và viện trưởng tưởng rằng cô mắc chứng tự kỷ hoặc một chứng bệnh tâm thần nào đó, vì vậy đã cho cô làm kiểm tra mấy lần.

Họ nhận ra rằng tính cách của Nguyễn Lục vô cùng nhạy cảm với môi trường bên ngoài.

Khi cô tiếp xúc với người canh gác, bác sĩ và viện trưởng, cô đều rất ngoan, không có bất kỳ hành động quá khích nào.

Thỉnh thoảng khi xem tivi cô còn mỉm cười một mình.

Nhưng khi ở trong cùng một môi trường với những đứa trẻ khác, nhất là những tội phạm vị thành niên làm nhiều việc ác, Nguyễn Lục sẽ rất nóng nảy.

Tất cả tội phạm vị thành niên lúc mới tới đều cho rằng mình sẽ trở thành kẻ cầm đầu trong Viện cải tạo này, theo cách nói phổ biến thì chính là chị đại.

Nhưng sau đó, Nguyễn Lục sẽ dạy cho họ cách làm người, sớm hết bệnh trẻ trâu kiêu ngạo.

Thế nên ngày Nguyễn Lục ra viện, trong lớp lớp hàng rào sắt vây kín viện, các tội phạm vị thành niên cửa đều nhốn nháo cả lên!

Cuối cùng cô ta cũng đi rồi! Đáng sợ thật! Còn đáng sợ hơn cả bị nhốt trong Viện cải tạo!

Viện trưởng và những người canh gác: “...”

Tâm trạng của họ hết sức phức tạp.

Trở lại với lá thư, thật ra nó là một lá thư thông báo.

Do tỷ lệ sinh thấp, tỷ lệ kết hôn giảm mạnh, giữa các dị năng có sự tương phản lẫn nhau và hàng loạt các nguyên nhân khác, nhà nước đã thực thi chế độ chỉ định bạn cặp nhằm hỗ trợ vô số đồng bào đang độc thân.

Bạn cặp của mỗi người đều được chọn lọc kỹ càng thông qua công nghệ cao và big data, tìm ra người phù hợp với bạn nhất trong biển người mênh mông, đồng thời sẽ sắp xếp cho hai người một buổi gặp mặt.

Toàn bộ quá trình đều dựa trên nguyên tắc công bằng, bình đẳng, công khai, tạo cho người dân một không gian hẹn hò phù hợp nhất.

Lần đầu tiên gặp mặt, hai người có thể cùng đi ăn tối ở hội trường ghép đôi. Bữa ăn tối do nhà nước trả tiền, thường là những món ăn xa xỉ mà bình thường hiếm có cơ hội được ăn.

Sau khi gặp mặt, nếu cách nói chuyện và ngoại hình của đối phương khiến bạn cảm thấy không phù hợp, bạn có thể từ chối lần ghép đôi này ngay, đối phương cũng sẽ không biết thông tin chi tiết về bạn.

Nếu có thể duy trì được đến khi ăn tối xong, nhân viên quản lý của hội trường sẽ phát cho mỗi người một tấm thiệp, trên đó có ghi mức độ xứng đôi của hai người.

Tổng cộng chia làm mười cấp bậc, nếu hai người hợp nhau thì có nghĩa là đã đạt được mức độ trung bình trong mối quan hệ.

Cấp năm là không có duyên, cấp bốn là không cùng chí hướng, cấp ba là tôn trọng lẫn nhau, cấp hai là tâm đầu ý hợp, cấp một là gắn bó keo sơn.

Tình trạng mệt mỏi và khổ sở nhất chính là từ cấp sáu trở đi, đa phần mọi người nhận được thông báo đều nằm trong khoảng cấp hai và cấp ba.

Toàn bộ quá trình ghép đôi đều tuân thủ nguyên tắc tự nguyện và bảo vệ thông tin cá nhân của công dân, không hề có bất kỳ nguy hại nào.

Nhuận Liễu hào hứng đến nỗi nói luyên thuyên không ngớt: “Dáng dấp ra sao, trong đó có hình không? ... Ôi! Nguyễn Lục, cô có căng thẳng không? Sao tôi còn căng thẳng hơn cả cô thế nhỉ! ... Vậy cô sẽ đi...”

Nguyễn Lục: “Không ghi gì cả, không căng thẳng, không biết.”

Nhuận Liễu và Nguyễn Lục đi vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Đến khi cửa thang máy đóng lại hẳn, đúng lúc thang máy bên cạnh lên đến tầng 22.

Nghe thấy tiếng giày da đi trên nền đất đang tới gần, Trần Vỹ ngưng sửa chữa, chun mũi vài cái.

Quay đầu nhìn về phía cửa, anh ta liền trông thấy một người đàn ông ăn mặc bóng bẩy hệt như chim công xòe đuôi.

“Tôi vừa nghe thấy mùi nước hoa là biết ngay anh tới, anh xịt bao nhiêu nước hoa thế, mùi nồng quá đấy.” Trần Vỹ trêu đùa.

Hôm nay Đường Tân mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, bên trong phối với chiếc áo sơ mi phẳng phiu có họa tiết sẫm màu, đeo một chiếc cà vạt lụa màu xanh đậm, trên cà vạt thêu hình những con cừu nhỏ màu hồng, có đầu cừu và cả cái mông nhiều lông.
« Chương TrướcChương Tiếp »