Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 186: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim

« Chương TrướcChương Tiếp »
Con người thường nuôi một số gia súc ở trong nhà, cho chúng ăn uống, nuôi chúng béo mập, sau đó sẽ gϊếŧ thịt khi tới tết.

Dù vậy, mẹ bạch ly lại cảm giác nữ nhi nhà mình không có kế hoạch lâu dài như thế.

Cha hồ ly tìm được một tảng đá, biến tay thành móng vuốt, nhanh chóng khoét rỗng hòn đá, làm thành một cái bồn đá đơn giản.

Bạch Ly nhẹ nhàng vớt con cá đỏ bị thương lên bỏ vào bồn đá.

Con cá đỏ rất phối hợp, trong suốt quá trình vẫn luôn bất động, nó còn tưởng rằng cuối cùng Bạch Ly cũng sắp ăn thịt mình rồi, trong lòng còn thấy hưng phấn.

Khi nhận ra Bạch Ly không muốn ăn thịt mình mà muốn đưa mình về nhà, nó liền vẫy đuôi, phun ra một chuỗi bong bóng ngâm, kéo cái thân thể tàn phế bơi qua bơi lại trong bồn đá.

Tôm sông không ngờ con cá đỏ đầu óc dở hơi này lại thực sự đạt được tâm nguyện.

Con cá đỏ đã từng nói rằng nó muốn lên bờ.

Nhưng nghĩ tới lần này nó đi có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều, tôm sông lại không biết nên vui hay nên buồn cho nó nữa.

Con cá đỏ cũng không biết đến nỗi lo của người huynh đệ tôm sông, nó đang sống cuộc sống mà nó hằng mơ ước đã lâu.

Không cần phải sầu não vì ăn uống, Bạch Ly cho nó ăn gì thì nó ăn cái đó thôi.

Chỗ ở thì nó lại càng không hề kén chọn, dù cứ ở nguyên chỗ cũ cũng không cảm thấy nhàm chán gì, yên tâm thoải mái sống cuộc sống của một con “tiểu bạch cá”.

Làm con cá sống nhàn tản sung sướиɠ nhất.

Con cá đỏ chính xác là “cá mặn” lười biếng chân chính, phát huy hết tác dụng của câu châm ngôn “có bao nhiêu sống bấy nhiêu”.

Mỗi ngày mười hai canh giờ nó có thể ngủ đến mười canh giờ, ăn hết một canh giờ, canh giờ còn lại để nhìn ngắm con thú lông trắng. Nó không thể hài lòng hơn nữa với cuộc sống hiện tại của mình, điều duy nhất còn cần cố gắng chính là khiến Bạch Ly ăn nó.

Con cá đỏ cảm thấy cuộc sống này đã quá viên mãn.

Bạch Ly không biết con cá muốn ăn gì, vì vậy nàng thử xé vài chiếc lá cho nó, nó ăn.

Nàng cho nó ăn thịt nát còn sót lại, nó cũng ăn…

Dường như không có thứ gì mà nó không ăn.

Ăn no là ngủ, ngủ đẫy giấc rồi sẽ lại ăn, sinh hoạt không hề có quy luật khiến nó đã tăng cân mập hẳn lên khi đến mùa xuân.

Mẹ bạch ly và cha hồ ly lại càng tăng thêm ý nghĩ rằng con cá này nuôi để ăn.

Cho đến khi mùa đông kết thúc, mẹ bạch ly cũng đã kết thúc kỳ Viên Độn.

Đầu tiên bà biến về nguyên thể của một con bạch ly, dùng sức duỗi cái hông cứng, chơi đùa cùng cô con gái một lúc, liếʍ lông giúp nàng.

Khi kỳ Viên Độn kết thúc thì có nghĩa là mẹ bạch ly và cha hồ ly lại sắp rời đi.

Đám dã thú sẽ không giáo dục con cái trưởng thành, đám đại yêu lại càng không làm vậy. So với các ca ca tỷ tỷ của mình thì Bạch Ly đã là một ngoại lệ.

Trước khi đi mẹ bạch ly đã để lại cho nàng một vài cuốn sách.

Họ chỉ dạy Bạch Ly một số từ ngữ thông dụng đơn giản, bảo nàng lúc nào rảnh thì ngồi đọc. Tránh để sau này rời núi mắt bị che mờ cái gì cũng cũng không hiểu.

Cũng không phải vì bà sợ người khác cười nhạo Bạch Ly, mà bà sợ Bạch Ly tức quá thành giận, đi đánh lại người ta…

Nhưng Bạch Ly không hề có hứng thú đọc sách, đọc chưa được một trang mà người đã nhích tới nhích lui như bị đóng đinh vào mông.

Mẹ bạch ly còn nói với Bạch Ly, bảo nàng khi nào yêu pháp đã thành thì nhất định phải rời núi đi xông xáo khắp nơi, không thể chỉ làm tổ trong ngọn núi Phiêu Diểu bằng cái lòng bàn tay này. Có luyện cả trăm năm thì cùng lắm cũng chỉ trở thành một thợ săn giỏi.

Bạch Ly như một đứa trẻ nghịch ngợm, cha mẹ căn dặn thế nào thì cũng chỉ có thể nhớ được hai câu là giỏi, đến câu thứ ba đã bắt đầu mất hồn, còn chen miệng vào giữa chừng: “Áu áu.”

Ý là con sẽ tu luyện thật tốt, trở nên mạnh mẽ như mẹ.

Mẹ bạch ly và cha hồ ly là những đại yêu tiếng tăm lừng lẫy một phương.

Mẹ bạch ly bề ngoài trông hiền hậu, thảnh thoi, nhưng móng vuốt còn sắc bén hơn kiếm, chém sắt như bùn, có thể dễ dàng bẻ đôi cục sắt đen, ngay cả thừng trói yêu có kim chú gia tăng sức mạnh cũng không làm gì được bà.

Hồ tộc giỏi về mị thuật, cha hồ ly giỏi về mê hoặc lòng người, có thể khiến những sinh linh khác nhìn thấy ông thì sẽ nhìn thành thứ mà ông muốn họ nhìn, những sinh vật có trí óc yếu hơn căn bản không thể đấu với họ. Nếu Bạch Ly có thể học được một chút thì khi đi ra ngoài đã đủ dùng rồi.

Lần Bạch Ly bị ngã vào sông băng một lần là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác hoảng sợ khi tính mạng của mình bị đe dọa.

Nàng muốn trở nên mạnh mẽ như cha mẹ mình, thế thì sẽ không còn sợ hãi khi gặp phải mọi nguy hiểm.

Khi nàng nhảy trên tầng băng đã rơi vào trạng thái không thể nói nổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »