Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 185: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngủ lại vĩnh viễn ở nơi này.

Xác của chúng bị các loài động vật dưới đáy sông ăn mất.

Con cá đỏ nhìn thứ màu bạc trước mặt, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ mãnh liệt, ý nghĩ này không ngừng thôi thúc nó phải kéo nàng xuống tận sâu dòng sông băng giá.

Để màu trắng lấp lánh chói mắt này ở dưới dưới đáy sông mãi mãi cùng nó, để nó không phải rong ruổi trên sông mỗi ngày chỉ để tìm dấu vết của nàng nữa.

Cá lớn đung đưa cái đuôi, chỉ một giây sau nó đã gạt ý tưởng đó sang một bên.

Nó nghĩ đến những xác động vật thối rữa dưới sông.

Nó không muốn thứ màu bạc này biến thành dáng vẻ như vậy.

Nó hi vọng nàng duy trì sinh khí, chóp đuôi sẽ có thể cử động, móng vuốt sẽ nhẹ nhàng vọc móng vào theo dòng chảy của con sông này.

Cũng may là cá đó đã không suy nghĩ lệch lạc, nếu không thì Bạch Ly đã thành thạo trong việc xé nhỏ gà quay bằng tay nhất định sẽ liều mạng một lần xé nát nó thành sashimi...

Ngay khi Bạch Ly vừa cảm giác được toàn thân mình đang chìm xuống thì bỗng nhiên cảm nhận được một nguồn lực đẩy tới, một vật lạnh lẽo bơi tới dưới hông, đỡ nàng bơi về phía trước.

Bạch Ly luống cuống tay chân, dùng cả tay lẫn chân cố gắng bơi về phía trước, nhìn lớp băng trước mặt càng ngày càng gần, nàng biết mình nhất định phải nhảy lên lớp băng, nếu không sẽ đẩy lớp băng càng xa hơn.

Nàng chăm chú nhìn vào lớp băng, từ từ duỗi tay ra.

Dòng nước ấm trong cơ thể không biết vì sao lại bắt đầu chuyển động, đầu ngón tay nàng chợt biến dài, trở nên cứng rắn và sắc bén, màu sắc chuyển từ trong suốt sang màu đỏ thẫm.

Nàng đang có một trải nghiệm chưa từng trải qua trước đây.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng phương hướng của dòng nước, ngay cả khi lớp băng va chạm với dòng nước, âm thanh của sự hòa tan cũng trở nên rõ ràng hơn, các giác quan của nàng như được khuếch đại lên vô số lần.

Tại thời điểm này nàng đã được gắn kết chặt chẽ với cơ thể này, đã trở thành kẻ săn mồi đầy kinh nghiệm một lần nữa, tảng băng trôi cách đó không xa chính là con mồi nàng đã thèm muốn từ lâu.

Nàng bắt đúng thời cơ, hơi ưỡn người lên lao về phía trước mượn lực đẩy mặt sông bên dưới!

Cuối cùng, những đầu móng vuốt của nàng găm xuyên vào lớp băng dày.

Bạch Ly khéo léo bò lên tầng băng, rút ngón tay ra, thấy móng tay cứng rắn màu đen từ từ mờ đi, rồi trở lại thành ngón tay bình thường, trắng trẻo mềm mại, đang hơi ửng đỏ bởi nước sông lạnh.

Các giác quan nhạy bén của nàng cũng trở lại bình thường ngay lập tức, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Nàng dùng hai tay không thành thạo vắt tóc, ép hết nước bên trong ra. Ngồi khoanh chân trên tảng đá, không hề có sự tự giác vì mình đang không mặc quần áo.

Nàng dò xét luồng sức mạnh vừa rồi mới đẩy nàng, nếu không có sự trợ lực đó thì chắc hẳn nàng sẽ phải chịu khổ nhiều.

Nàng liền nhìn thấy con cá lớn màu đỏ kia.

Con cá điên cuồng nhảy khỏi mặt nước mỗi khi nhìn thấy nàng.

Tư thế bơi của con cá đỏ hơi kỳ lạ, nó hơi nghiêng về bên trái, còn chiếc vây bên trái thì lại không cử động.

Bạch Ly nhìn kỹ hơn, chỉ thấy nửa người bên trái của con cá đã trở nên vô cùng thê thảm.

Vảy cá có nhiều chỗ bị xước, lốm đốm tróc vảy vài nơi, thậm chí còn kéo theo cả mảng thịt cá.

Rõ ràng con cá này đã tự biến mình thành dáng vẻ như quỷ thế này chỉ để giúp nàng.

Bạch Ly liếʍ đầu ngón tay lạnh lẽo, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm con cá điên kia.

Ngay cả khi con cá này không thể nhảy lên thì nó vẫn có thể nghiêng nửa người lên trong nước, bơi quanh tảng băng của Bạch Ly, làm dâng lên một lớp bọt nước.

“Ly Nhi!”

Bạch Ly nghe được nơi xa la lên, nàng quay đầu , liền thấy mẹ bạch ly và cha hồ ly từ nơi xa chạy vội tới bờ sông.

Họ nghe thấy tiếng kêu gào của Bạch Ly từ trong sơn động, tuy rằng âm thanh chỉ vang lên trong chốc lát nhưng họ vẫn lần theo tiếng động để tìm được nàng.

Mẹ bạch ly nhìn thấy cô nương nhà mình đang khỏa thân thì vừa vui mừng vừa muốn cười.

Vui mừng là vì cuối cùng nàng cũng đã có thể hóa thành hình người, cười là bởi vì đúng là đứa trẻ, không biết chú ý đến lễ nghĩa.

Kết quả là chỉ trong giây tiếp theo hình dạng con người của Bạch Ly đã không thể duy trì được nữa, “bùm” một tiếng đã biến trở lại thành một con bạch ly lông xù kêu với cha nương mình.

Mẹ bạch ly nghe tiếng thì sững sờ hỏi cha hồ ly: “Ly Nhi nói gì vậy? Sao ta lại nghe thấy con bé nói muốn nuôi cá?”

Nhà họ một bữa cơm có thể ăn hết cả một xô cá mà con bé lại muốn nuôi cá sao?

Trước đó Bạch Ly muốn nuôi cỏ bà còn có thể hiểu được, Bạch Ly không thích ăn cỏ, vì cỏ không thể ăn được nên chỉ có thể dùng nó để nuôi chơi.

Nhưng còn cá?

Cha hồ ly nhìn qua Bạch Ly đang ngửa cổ gào, nói: “Không phải là có thể nuôi để ăn được sao, giống con người ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »