Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 172: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúng thần tiên trên trời đều biết, Thiên Địa Sơn Quân vốn tính cách tản mạn.

Thần tiên khác bận độ kiếp, bận tích trữ tu vi, cho dù kém cỏi cũng muốn xuống ba ngàn tiểu thế giới lịch luyện một phen, tích lũy chút công đức, chờ sau này độ kiếp có thể chắn chút thiên lôi.

Mà trong nhận thức của Thiên Địa Sơn Quân, dường như không có hai chữ “bận rộn”.

Thiên Địa Sơn Quân tu Bách Sinh Đạo.

Bách sinh là gì? Chính là toàn bộ sinh linh trên thế gian này.

Cũng có thần tiên nói, Bách Sinh Đạo là đạo phái “lười” nhất.

So với những đạo phái đứng đầu như Vô Tình Đạo đoạn tình tuyệt ái, luyện mình thành khúc gỗ, phương thức tu luyện của Bách Sinh Đạo hơi khác một chút.

Bách Sinh Đạo thuộc loại trải nghiệm theo kiểu đắm chìm.

Phải cảm thụ cách sống của hơn trăm loại sinh linh mà không nhập tà ma ngoại đạo thì mới tu thành đạo này.

Sau đó mỗi ngàn năm hạ giới đi luân hồi một lần, tích góp chút tu vi và công đức.

Cho nên Bách Sinh Đạo không cần múa đao chơi gật, không cần ruột gan đứt từng khúc, chỉ cần nằm yên là được…

Đương nhiên, mấu chốt phải xem mỗi lần Thiên Địa Sơn Quân trải nghiệm cái gì.

Nếu là hoa cỏ thì đúng là nằm ngủ tại chỗ mấy năm đến mấy chục năm, thực vật sinh mệnh dài lâu một chút, có lẽ sẽ ngủ mấy trăm năm.

Nếu là động vật ăn cỏ thì không thể nằm, ban ngày phải ra ngoài đi dạo, phơi nắng, ăn cỏ, vừa đi vừa ăn cả ngày.

Nếu là mãnh thú thì không giống động vật ăn cỏ, thức ăn có ở khắp nơi. Hắn phải đi săn bắn một mình, cho nên Thiên Địa Sơn Quân từ khi “sinh ra” đến khi rời ổ, lúc nào cũng là con muộn nhất.

Săn bắn mệt lắm, ăn đồ có sẵn tốt hơn nhiều.

Lần nào cũng phải chờ đến khi sư tử mẹ hoặc báo mẹ đuổi hắn ra khỏi lãnh địa, hắn mới cẩn thận rời đi từng bước, thầm nghĩ ngươi không giữ ta lại một chút à?

Tìm một chỗ nằm cả ngày, đói đến mức mắt đầy sao thì mới lảo đảo đứng dậy săn mồi…

Lúc thần tiên hạ giới tu luyện, bình thường đều không có ký ức, giống hệt sinh linh bình thường đầu thai.

Dùng tiên thể xuống thế gian không gọi là tu luyện, mà gọi là độ sinh linh hoặc là làm phép sinh linh, còn không thì là du ngoạn thuần túy.

Thiên Địa Sơn Quân cũng vậy, phải Bách Sinh Đạo đi hết một lượt, khoảng thời gian mấy năm nay mới lướt qua trong đầu hắn như đèn kéo quân.

Thấy mình vì được ăn nhiều một miếng thịt mà làm nũng vô lại với báo mẹ, Thiên Địa Sơn Quân không hề cảm thấy xấu hổ, suy nghĩ kỹ một chút xem có phương thức nào càng xảo diệu hơn, có thể ở lại trong ổ lâu hơn hay không…

Những thần tiên khác dựa vào phương thức tu luyện của bản thân, sau khi đạt được thành quả nhất định thì đều sẽ nhận đồ đệ, nuôi tọa kỵ, viết tiên pháp.

Thiên Địa Sơn Quân thì khác.

Dạy đồ đệ phiền phức, viết tiên pháp càng phiền phức.

Còn nuôi tọa kỵ… có thể suy xét một chút.

Tên thật của Thiên Địa Sơn Quân là Tuế Du.

Tuế nguyệt du du (Năm tháng xa xăm).

… Được ngày nào hay ngày ấy.

Nghe tên của hắn, cơ bản đã có thể đoán được tính cách của hắn.

Bách Sinh Đạo của Tuế Du tu thành chính quả, cảm thụ lớn nhất không phải là ngộ ra chân lý sinh mệnh gì đó, cũng không phải là nhìn thấu chấp chướng nào đó.

Vạn sự không để trong lòng, ngàn chuyện không cố chấp trong lòng.

Phiền não? Chấp chướng?

Tuế Du ngáp một cái, đừng nghĩ nhiều như thế, năm tháng suy cho cùng cũng chỉ là một đống tro, thần tiên còn không bằng người, một đống tro cũng không có, trực tiếp biến thành một luồng khói vá lại cầu mây trên trời.

Lý luận “Cầu mây” của Tuế Du khiến không ít tiểu thần tiên cùng kỳ sợ hãi, dẫn đến trong nhóm thần tiên cùng thăng tiên chung với hắn, số lượng người tu Vô Tình Đạo nhiều nhất…

Kết quả chỉ có một luồng khói thôi, còn phải vá cầu trời, vậy thì còn cần tình yêu gì nữa, vô ích! Sống lâu thêm mấy năm đi! Thanh tâm quả dục trường thọ nhất!

Bởi vì bị hắn ảnh hưởng, cùng kỳ có một tiểu thần tiên nửa đường đổi sang tu Vô Tình Đạo, chém đứt ngang nhân duyên, chuyện này đã chọc giận đạo lữ của hắn.

Trước kia hứa hẹn sẽ cùng nhau làm thần tiên quyến lữ, lên trời liền biến thành “ta” và “ngươi”? Ăn một kiếm của ta trước đã!

Bạn lữ này ở nhân gian là kiếm tu, kiếm thuật rất cao, đâm vào khiến tiên nhân kia lập tức cảm nhận được đau đớn, la lên: “Ta sửa! Không tu Vô Tình Đạo nữa! Sư muội, sư muội, muội đừng đâm!”

Nếu hắn tiếp tục tu Vô Tình Đạo, có lẽ bạn lữ của hắn sẽ lập tức làm thịt hắn để vá cầu trời…

Người khơi mào Tuế Du ngồi một bên xem náo nhiệt hăng say, còn huýt sáo.

Tuế Du tu Bách Sinh Đạo, có thể nói từ trong sâu xa đã được chú định.

Không phải hắn chọn Bách Sinh Đạo, mà là Bách Sinh Đạo chọn hắn.

Tại sao ư?

Không có gì khác, chỉ vì vô tư không lo nghĩ.

Lại nói sau khi Tuế Du tu thành Bách Sinh Đạo, Thiên Đế cho rằng hắn sẽ chín chắn hơn nhiều, chí ít sẽ không còn lười như trước, có trách nhiệm hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »