Cánh cửa cũ nát đóng sập lại, Lục Tuyết Kỳ khẽ rùng mình. Con người ông thật đáng sợ, thảo nào Dương Vỹ hay đề phòng nhiều việc.
Đúng rồi, nhắc tới Dương Vỹ cô mới nhớ, lúc trước lần đầu tiên Sở Tiểu Tuệ cùng cô đến Black và Red Path. Anh có đưa cho cô và nhỏ hai con chip, hai bông tai cô đeo rất đơn giản, nhưng cô rất lười thay bông tai hay gỡ ra lúc đi ngủ, nên đến giờ con chip có lẽ còn nguyên. Cô còn giữ, nhưng liệu Sở Tiểu Tuệ còn không?
Đánh liều, dù sao cũng là mạng lấy mạng. Lục Tuyết Kỳ may mắn không bị trói lên ghế mà nằm chỏng chơ dưới nền.
Nhích, nhích... Lục Tuyết Kỳ nhích từ từ lại gần vách tường. Chà, chà... Cô ra sức chà tai phải của mình vào tường để điều chỉnh con chip.
"A"
Lục Tuyết Kỳ khẽ kêu lên một tiếng, tai cô đang rất đau...
"Ai... tít..."
"Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ à"
Không có tiếng đáp lại. Chắc khi nãy cô chà mạnh quá nên hỏng rồi...
_____
Lục Tuyết Kỳ tựa đầu vào tường, đầu óc lại nghĩ ngợi về anh, cô lại rơi nước mắt.
"Lục Tuyết Kỳ, giờ này anh ta đang hạnh phúc bên Kỷ Lam rồi. Mày chẳng là thá gì cả."
Đang tự thì thầm an ủi mình thì cách cửa bật toang. Một tên đàn ông hung hãn bước vào lôi cô sền sệt đi.
"Vương Thiên..."
Nhìn người mình căm ghét đang đau đớn chịu cảnh người khác đánh, đáng lẽ cô phải thấy hả dạ nhưng sau tim cô lại thắt lại thế này.
"Trương Hạo, rốt cuộc mục đích của ông là gì?"
"Lục Tuyết Kỳ, mày thật kém thông minh. Mày nghĩ rằng mẹ mày sẽ ngu ngốc đến mức gả mày cho kẻ đã gϊếŧ chồng bà ấy sao? Đáng lẽ tao sẽ không nói, nhưng tội cho mày thật, tao sẽ cho mày biết để chết thanh thản một chút... Ba của mày đã đem lòng yêu thương một con quỷ, ông ta ngu xuẩn chết đi là phải. Người tao yêu thương rất nhiều cũng bị chính con quỷ ác độc kia gϊếŧ hại. Ba mày cưới mẹ mày nhưng sau đó lại lầm lỡ với vợ tao. Đến khi mẹ mày biết chuyện bà ta coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng thâm tâm lại âm thầm lên kế hoạch gϊếŧ vợ tao. Kim Ngọc là một bà trùm thông minh nên dễ dàng che mắt ba mày. Đến lúc mày 12 tuổi, tao đã giả mạo hình xăm của Vương bang để gϊếŧ kẻ phụ bạc kia và đổ tội cho chồng mày. Vương bang và Kim bang quan hệ hòa hảo rất tốt, tao tưởng vì thế hai sẽ bất hòa nhưng không phải vậy. Tao không ngờ mối quan hệ giữa hai bang vẫn rất tốt, thế nên tao chỉ còn cách "nhờ" mày làm trợ thủ để phá họ. Nhưng bà Kim Ngọc thật cao tay, bà ta lại cho mày và thằng oắt Vương Thiên lấy nhau..."
"Ông im miệng lại đi, mẹ tôi không phải là người như vậy."
"Haha, Lục Tuyết Kỳ, lúc đầu tao muốn chính gia đình họ Lục của mày sẽ tự tay chém gϊếŧ nhau nên mới để thằng nghiệt chủng Trương Kiến Quân bắt mày. Nhưng thật bái phục khi tình chị em khiến nó không gϊếŧ mày. Mày hãy vui lên mày còn gặp lại người thân trước khi chết."
Trương Kiến Quân đang bị ghì chặt bởi hai tên đô con nhưng vẫn gắn sức vùng vẫy.
"Trương Hạo, ông thật xấu xa, thật ác độc."
Trương Hạo có vẻ không đếm xỉa gì tới lời của Trương Kiến Quân. Ông ta nhìn Lục Tuyết Kỳ cười bỡn cợt:
"Lục Tuyết Kỳ, thật ra mày đã hiểu lầm Vương Thiên. Hôm ấy tao hẹn bà Kim Ngọc lẫn thằng Vương Thiên ở Red Path để lên kế hoạch thủ tiêu mẹ mày và đổ tội cho thằng oắt kia. Kế hoạch hoàn hảo hơn khi Trịnh Vy vô tình đi ngang thấy Vương Thiên ở đấy và cái xác của bà Kim Ngọc. Phần còn lại tao cố ý tặng cho mày, tao tin mày sẽ không phải là đứa con bất hiếu mà haha."
Lục Tuyết Kỳ nước mắt chảy dài nhìn Vương Thiên đang nằm dưới đất bê bết máu. Cô đã trách lầm anh, vậy tại sao, tại sao anh không giải thích?
"Vương Thiên, tại sao hôm ấy anh không phủ nhận, anh không nói cho em tất cả sự thật chứ?"
Lục Tuyết Kỳ nhìn Vương Thiên đau khổ hỏi, anh chỉ cười đáp:
"Anh không muốn em gặp nguy hiểm..."
"Anh không giải thích chỉ vì lí do đó? Vương Thiên, anh là một người ngu ngốc!"
"Thôi thôi, dẹp màn tình cảm ấy đi, còn màn kịch hay nữa."
Trương Hạo khẽ nhếch môi cười, ông vỗ tay ra hiệu cho một tên to lớn kéo một người nữa ra... cô gái tóc tím...
"Kỷ Lam"
Hà Kỷ Lam nước mắt ngắn dài nhìn Vương Thiên. Trương Hạo thích thú cười lớn:
"Vương Thiên, mối tình tay ba, hai mĩ nhân xinh đẹp haha"
Cạch... cạch...
"Một trong hai, mày chọn đi"
Vương Thiên nhìn hai cây súng đang chĩa vào đầu của Lục Tuyết Kỳ và Hà Kỷ Lam rối bời. Hà Kỷ Lam anh không muốn mất lần nữa, Lục Tuyết Kỳ lại càng không...
"Ông cứ việc gϊếŧ tôi đi."
Trương Hạo nheo mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ, thốt ra một lời mỉa mai:
"Có khí chất, không hổ danh là con gái của bà trùm Kim Ngọc. Nhưng câu trả lời lại thuộc về Vương bang chủ."
Vương Thiên nhìn thẳng vào mắt Lục Tuyết Kỳ, đôi môi mỏng lạnh lùng nói:
"Hà Kỷ Lam..."