Chương 15

Cưỡиɠ ɠiαи vũ nhục em trai. Mĩ nhân thụ bị sang chấn lý, tra công hối hận. Câu chuyện ẩn dấu hai năm trước.

Từ Khả Khải là một tiểu song nhi có nụ cười vô cùng ngọt ngào. Đây là ấn tượng đầu tiên của Từ Khải về đứa em trai song nhi từ trên trời rơi xuống này, cậu nhóc sẽ nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi anh một tiếng "Đại ca."

Từ Khải không cầm được trái tim run lên, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ ruột của Từ Khả Khải và a di của cậu ta, run động nhỏ bé này đều sẽ bị căm hận không tiếng động đè xuống.

Từ Khải cho rằng mình chỉ là chơi đùa với đứa em trai này thôi, ai bảo cậu ta đê tiện như vậy? Ai bảo cậu ta yêu thích anh trai của mình chứ? Phải không?

Từ Khải cười nhạo một tiếng, nhìn thân thể thiếu niên dưới thân mình. Thiếu niên trần trụi trắng nõn bị ngón tay của anh chơi đùa thích đến không được, thế nhưng lại cố giữ vẻ kiên cường không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Từ Khải không thích dáng vẻ này của Từ Khả Khải, anh muốn cậu phải vì anh mà không thể khống chế. Tâm trạng Từ Khải vốn đặc biệt tốt cũng trở nên tức giận, anh rút ra ngón tay, cầm côn ŧᏂịŧ thô dài của mình dùng sức trầm eo đâm vào đến lút cán.

"A..." Bị xé rách đau đớn làm cho Từ Khả Khải nhịn không được hét lên, cho dù việc này rất thường xuyên xảy ra thì cậu vẫn không thấy khá hơn. Sản đạo bị côn ŧᏂịŧ nóng hổi xỏ xuyên vào trong, phá tan từng tầng mị thịt mềm mại. Tại sao cậu phải chịu những chuyện này? Từ Khả Khải mông lung nghĩ, cậu cắn môi để mình không phát ra âm thanh, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

"Kỉ nữ còn muốn lập đền thờ." Từ Khải đè xuống chua xót trong lòng, phiền chán mắng một tiếng, thô bạo đưa đẩy thắt lưng trừu cắm côn ŧᏂịŧ của mình bên trong huyệt nhục chật hẹp, vừa thở dốc vừa không ngừng mắng ra những tiếng khó nghe "Tao hoá... Tao kỉ nữ... Mày với mẹ mày đều giống nhau như vậy, chuyên câu dẫn nam nhân."

"Tao mẫu cẩu đê tiện câu dẫn anh trai. Bị anh trai thao sướиɠ sao?"

"Thao mày mang thai có được không? Đồ đê tiện."

"Đồ đê tiện câu dẫn anh trai. Sao mày có thể tiện như vậy?"

Từ Khả Khải chỉ cảm thấy đau đớn, là trái tim cậu từng chút một bị xé rách; mỗi lần bị xé rách cậu sẽ đem chúng dán lại dâng lên, nhưng mỗi lần đều như một lần, anh không chút thương tiếc xé rách chà đạp trái tim bị tổn thương của cậu. Từ Khả Khải cơ hồ có thể biết trước anh nói gì, mỗi lần đều sẽ vũ nhục cậu như vậy, mỗi lần đều sẽ thô bạo như vậy. Nhất định anh rất căm thù đứa em trai là cậu. Từ Khả Khải cậu so với Từ Khải Hàng thì dễ ra tay hơn không phải sao?

Từ Khả Khải không biết qua bao lâu, cậu chỉ biết mình bị đổi vài tư thế, cho đến khi qυყ đầυ đội lên cửa ngoài có tư thế xỏ xuyên qua làm cậu rốt cuộc không chịu được, nức nở khóc cầu xin tha thứ.

"Không cần... A... Không cần... Đau quá... Ca ca... A ha... Bụng em đau quá..." Từ Khả Khải vừa khóc vừa lắc đầu cầu xin tha thứ.

"Không cần? Mày sao lại không cần?" Từ Khải cười nhạo, thô bạo xỏ xuyên qua cửa ngoài, dùng sức đỉnh lên cửa tử ©υиɠ của em trai "Tao huyệt của mày cắn tao rất chặt đây. Rất luyến tiếc tao rút ra đi? Đồ đê tiện trong ngoài bất nhất này..." Từ Khải phiền chán nước mắt của Từ Khả Khải, động tác càng thêm điên cuồng thô bạo, miệng cũng không nhịn được mà dày vò cậu.

Từ Khả Khải không nhớ mình đã nói những gì, cậu chỉ biết mình bị cuồng dã trừu cắm làm cho ngất đi, đến khi tĩnh lại thì chỉ thấy Từ Khải vừa ra khỏi phòng tắm, quần áo chỉnh tề rời khỏi phòng cậu. Từ Khải liếc nhìn đứa em trai "dơ bẩn" nằm trên giường, chỉ thấy cậu chết lặng nhìn anh. Chân mày Từ Khải cau chặt, tâm thái không an rời khỏi nhà, anh có cảm giác có chuyện gì đó sắp phát sinh.

★—★

Gian phòng vẫn sạch sẽ như vậy, gọn gàng như vậy, nhưng chủ nhân của gian phòng này lại có bao lâu rồi không trở lại?

Từ Khải hoang mang ngồi trên giường của Từ Khả Khải, ôm lấy cái gối đầu đã không còn bất kỳ hương vị nào của em trai, hai mắt phiếm hồng.

"Em ở đâu?" Từ Khải mờ mịt thì thào nói, anh bỏ cái gối chẳng còn vươn vấn hương vị của Từ Khả Khải, đờ đẫn bước qua bàn học. Trên bàn là khung ảnh nhỏ, trong khung ảnh là Từ Khả Khải mặc đồng phục học sinh đứng ở cổng, khung cảnh phía sau cậu là Từ Khải chuẩn bị mở cửa xe ô tô. Từ Khải nhìn thấy mình trong hình chỉ có sườn mặt lạnh giá, lại nhìn khuông mặt tươi cười của Từ Khả Khải, trái tim kịch liệt đau xót. Hai năm qua anh chưa từng nhìn thấy lại nụ cười của cậu, thứ anh thấy chỉ có nước mắt và bi thương.

Hôm nay người ở kinh thành đến, là người Lâm gia. Lâm gia ở kinh thành cũng chỉ là người làm ăn nhỏ, ông ta mới là cha ruột của Tiểu Khả. Lâm Khang muốn đón Từ Khả Khải đi lại biết cậu đã mất tích nữa tháng, cũng vội vàng báo cảnh sát.

Từ Khải vận dụng toàn bộ mối quan hệ của mình muốn tìm ra Từ Khả Khải, thế nhưng làm thế nào cũng không tìm ra. Từ Khải không biết mình sống qua hơn một tháng này thế nào, anh chỉ biết khi cảnh sát đến báo tin nói Từ Khả Khải bị cưỡng bức bị sảy thai, anh cả người đều ngây ngẫn, trái tim đau xót như bị xé rách lại lành rồi bị xé rách, tuần hoàn vô hạn. Từ Khải không nghĩ em trai bị cưỡng bức đến mang thai, mà là đứa con của anh rời khỏi nhân thế anh mới biết đến sự tồn tại của nó.

Từ Khải phục hồi tinh thần, hốt hoảng chạy vội đến bệnh viện quốc tế chuyên về song nhi, hỏi y tá trực ban số phòng liền vội vàng chạy lên. Tầng sáu trở lên là phòng V.I.P, tiền thuê vô cùng đắt, cũng không biết là ai tốt bụng, không chỉ cứu em trai anh mà còn thuê phòng tốt như vậy. Từ Khải chỉ nghĩ nhất định phải dùng mọi biện pháp để báo đáp người kia. Phòng 609 ở cuối hành lang, cửa phòng mở ra, một nam nhân tướng mạo cao lớn anh tuấn đi ra ngoài, trên tay còn cầm điện thoại nói chuyện.

Là Lục tổng? Từ Khải kinh ngạc, bước chân vừa đến gần cửa phòng khép hờ liền nghe được giọng nói của một thiếu niên.

"Khả Khả, uống nước cam nha?"

"Cậu đừng buồn nữa. Chú Lâm đã tống đám côn đồ kia vào cục cảnh sát rồi. Cưỡng bức song nhi vị thành niên cũng phải đi tù vài năm, bọn họ lại còn phạm tội có tổ chức nữa, bệnh viện đã xác nhận cậu bị tổn thương đến bốn mươi phần trăm. Bọn họ không thoát được đâu."

"Khả Khả, cười lên chút đi. Uống nước cam nè."

Từ Khải ngũ vị tạp trần mở cửa, hai người trong phòng đều nhìn qua. Từ Khả Khải cả người gầy đến da bọc xương, đồng tử co rút lại nhìn nam nhân đang đến gần mình.

"Đừng... Đừng qua đây..." Từ Khả Khải hoảng hốt làm rơi ly nước cam trên tay xuống sàn phát ra âm thanh vỡ vụn, cả người co ro lui về góc giường, hoảng sợ lắc đầu "Anh đừng qua đây... Không cần... Không cần..."

"Khả Khả..." Lục Nhiên lo lắng gọi người bạn nới này, Lục Viễn Sơn nói chuyện điện thoại xong cũng trở về, đứng ở cửa không vào. Lục Nhiên nhìn Từ Khả Khải như phát điên mà hô "đừng đến đây", hai mắt đỏ lên, vừa đẩy vừa đuổi Từ Khải ra ngoài rồi khoá cửa phòng lại, trở về bên giường an ủi cậu.

Từ Khả Khải lúc này khóc lớn một trận, cậu vừa khóc vừa kể cho Lục Nhiên nghe chuyện của mình và anh trai. Lục Nhiên hai mắt đỏ quạnh, ôm lấy Từ Khải Khải không biết nói gì mới tốt.

"Cảm ơn!" Từ Khải thu lại biểu tình bi thương đau xót, xoay người nhìn Lục Viễn Sơn, nghiêm túc nói lời cảm tạ "Nếu ngài cần, chuyện tôi có thể làm nhất quyết dốc toàn lực hỗ trợ."

"Người cứu đứa nhỏ kia là vợ ta." Lục Viễn Sơn bình tĩnh nói "Nếu đứa nhỏ kia không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn là đừng kí©h thí©ɧ nó." Dừng một chút, Lục Viễn Sơn mới nói tiếp "Từ Khả Khải đứa nhỏ này bị sang chấn tâm lý, sở dĩ sảy thai là vì tinh thần hoảng loạn có triệu chứng hủy hoại bản thân. Ta đã mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất C thị đến chữa trị cho nó." Thật ra là vì bảo bối Lục Nhiên của y hai mắt rưng rưng cầu xin. Một tháng rưỡi trước Trương Thúy Hoa và Lâm Phúc Minh cứu được Từ Khả Khải mang về, lúc ở trên xe thì Từ Khả Khải không ngừng kêu đau bụng, còn có máu từ hạ thân chảy ra, hai người hoảng hốt đưa cậu đến bệnh viện chuyên chữa trị cho song nhi này.

Bác sĩ kiểm tra cứu được đứa bé nhưng yêu cầu phải nằm viện theo dõi. Bác sĩ là một song nhi, ông ta cho rằng Trương Thúy Hoa và Lâm Phúc Minh là cha mẹ của Từ Khả Khải, không hỏi gì đã mắng hai người đến cẩu huyết lâm đầu. Bác sĩ nói Từ Khả Khải có thai hơn hai tháng, còn vì cơ thể mẹ làm vận động mạnh mà đã rất yếu ớt cũng may đứa bé kiên cường mới còn trụ lại. Nhưng mà lần này lại không chịu nổi mới bị thương, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời. Bác sĩ trước khi đi còn mắng Lâm Phúc Minh một trận, nói hắn làm cha mà như không để con mình gặp phải chuyện như vậy khi mới mười lăm mười sáu tuổi, nhìn là biết bị cưỡиɠ ɠiαи một thời gian dài.

Lâm Phúc Minh oan ức minh oan nói kia không phải con mình, bác sĩ bổ não một trận cha cưới mẹ kế liền biến thành cha kế, lại mắng hắn một trận. Lâm Phúc Minh và Từ Khả Khải giống nhau đến ba phần, thêm đôi mắt đặc biệt giống Trương Thúy Hoa, là ai cũng nghĩ nhiều.

Lục Viễn Sơn cho thám tử điều tra mới biết gia cảnh của Từ Khả Khải, lại không giám nói cho Lục Nhiên biết, chỉ sợ con trai chạy đến Từ gia gây sự. Làm cha, Lục Viễn Sơn hiểu rõ con trai mình nhất, hai tháng trước chủ tịch lại cho y ba phần lợi nhuận của Biên Tự, y hiểu rõ chủ tịch thưởng thức năng lực của mình chỉ có ba phần, bảy phần còn lại là nhờ vào Lục Nhiên. Lần đó Lục Viễn Sơn còn thấy con trai ở trước mặt chủ tịch tức giận vỗ bàn, hung tợn chất vấn chủ tịch "Ngài nên bóp chết hắn từ lúc mới sinh. Sao ngài có thể để loại người bại hoại như vậy sống trên đời? Lúc tìm người mang thai hộ không điều tra kỉ sao?"

Lục Viễn Sơn lắc đầu xua đi hình ảnh không hài hoà kia, nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nói "Nếu có người làm ra loại chuyện này với Lục Nhiên, ta nhất định khiến hắn sống không bằng chết."

"Tôi cũng muốn tự gϊếŧ chết chính mình." Từ Khải cười khổ. Anh bị thù hận che mắt quá sâu, anh cố tình xem nhẹ đau đớn và chua xót trong lòng, đều là lỗi của anh. Từ Khả Khải sống ở Từ gia cũng không vui vẻ gì, chẳng qua cậu luôn tự tìm niềm vui cho mình mới làm cho người ta thấy cậu vô tâm vô tính.

Lục Viễn Sơn không để ý, tự mình đi qua phía lan can rút ra một điếu thuốc, châm lữa. Từ Khả Khải và Lục Nhiên bằng tuổi, tiểu song nhi mới mười sáu tuổi, còn nhỏ như vậy, đây là độ tuổi dễ thụ thai nhất cũng dễ sảy thai nhất. Lục Viễn Sơn lại lần nữa nhớ lại buổi tối một năm trước, y không biết mình bị quỷ ám gì mà làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy. Nhưng mà cảm giác rung động kia cho đến giờ y vẫn không thể nào quên. Tối hôm đó lúc ôm con trai chuẩn bị ngủ thì côn ŧᏂịŧ chả hiểu sao lại cương lên, y ở trong toilet gần một giờ đồng hồ mà không bắn ra được, vậy mà con trai vừa mở cửa đã bắn tinh, còn bắn lên bụng con trai, không chỉ vậy mà sáng sớm còn dụ dỗ con cùng nhau thủ da^ʍ, giải toả sinh lý. Lục Viễn Sơn EQ cực kỳ cao, nếu không y cũng không trở thành người đứng đầu của Biên Tự; trong khoảnh khắc nhìn thấy con trai liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị y bắn lên mặt, trái tim y rung động kịch liệt, y có xúc động muốn đè con trai xuống hung hăng xỏ xuyên, lý trí rất may đã áp chế lại cảm xúc dâng trào này. Nhưng mà Lục Viễn Sơn biết mình xong đời, y không chỉ sinh ra du͙© vọиɠ với con trai mà trái tim còn rung động.

Lục Viễn Sơn ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, chẳng qua là ai cũng không biết y tự dằn vặt mình bao nhiêu, thiên nhân không ngừng giao chiến. Cho đến ba tháng trước, bức tường phòng thủ kín kẻ của Lục Viễn Sơn bắt đầu rạn nứt. Phụ tử lσạи ɭυâи đã thịnh hành như vậy rồi sao? Thịnh hành đến mức có thể tùy tiện viết ra phô bày cho người khác cùng đọc như vậy? Lục Viễn Sơn không phủ nhận mình kích động đến mức muốn cưỡиɠ ɠiαи con trai, nhưng đạo đức và lý trí rất nhanh đè lại trái tim đang đập kịch liệt, y chỉ có thể sầm mặt vội trở về phòng, che dấu hạ thân đang hưng phấn chào cờ.

.

.

.

.

.

Tác giả lảm nhảm: bởi vì câu "không phải loạn luân" của DEATH làm tui phải đọc lại một hồi, sau đó cảm thấy vẫn còn hố chưa lấp nên chen phần cảm xúc của Lục đại công vào. Vẫn là cảm ơn DEATH, cô nói nên tui mới coi lại.