Chương 11

Tác giả lảm nhảm: tui rất thích sườn xám, nhưng mà điều kiện tự nhiên không cho phép, bởi vậy tui đều đặt kỳ vọng lên mấy đứa con trai nhà mình. Đừng ném đá tui kể mấy thứ lung tung. Một vài cái "tích" tui dùng đều lấy từ một vài tình tiết ấn tượng tui từng đọc qua truyện dân quốc. Nhìn thấy cũng đừng ném đá tui.

—★—

Mĩ nhân sườn xám. Da^ʍ tặc và con tin play. Bị da^ʍ tặc chơi đùa hoa hạch đến phun nước cao trào.

Tiêu Quyết Vũ lần này đến miền nam không phải đi thị sát thông thường. Chuyện là năm năm trước, Tiêu Quyết Vũ đấu giá được một mảnh rừng núi ở lưng chừng Tần lĩnh, thời điểm khai thác còn phát hiện được mạch ôn tuyền. Tiêu Quyết Vũ vốn muốn xây dựng khu nghĩ dưỡng, nhưng phát hiện có mạch ôn tuyền làm hắn lâm thời thay đổi quyết định. Khu nghĩ dưỡng cũng xây, nhưng một nữa diện tích muốn xây thành khu nghĩ dưỡng có ôn tuyền cao cấp. Dự án xây dựng có hơn bốn năm, mà hôm nay xem như đã hoàn thành, Tiêu Quyết Vũ muốn đến xem trước.

Lục Nhiên vừa nghe Tiêu Quyết Vũ muốn ba ba mang cậu theo đi tắm ôn tuyền, hai mắt sáng rực hỏi có thể cho Từ Khả Khải đi theo hay không. Tiêu Quyết Vũ cũng không để ý đi theo thêm mấy người, hắn chỉ muốn dẫn con dâu đi tắm ôn tuyền, tiện thể dẫn theo bạn tốt và lão bà nhà y. Lục Nhiên còn là ân nhân của Tiêu Quyết Vũ, hắn tự nhiên không từ chối cậu. Từ Khả Khải còn là em trai kiêm người yêu của cấp dưới hắn, tiện thể mang theo cũng không có gì.

Tiêu Quyết Vũ giải quyết mấy chuyện lặt vặt ở khu vực phía nam này cũng mất hai ngày, Lục Nhiên dắt Tống Dật Minh đi nối tóc. Tiêu Quyết Vũ vừa nhìn thấy thì ngây người một chút, con dâu để tóc dài cái liền khó phân nam nữ, nhìn từ một bên còn cho rằng là một thiếu nữ đâu.

Lục Nhiên rất vui vẻ kéo Tống Dật Minh và Từ Khả Khải chạy đến cửa hàng chuyên bán sườn xám, chọn một bộ sườn xám tay ngắn, vải lụa màu trắng hồng in nổi hoa mẫu đơn đỏ, còn nhấn mạnh Từ Khả Khải muốn mặc sườn xám đi chơi. Lục Nhiên tranh thủ buổi tối cuối cùng, dạy Tống Dật Minh vài phương pháp makeup khéo léo hơn. Chưa đến mười một giờ đã bị hai lão nam nhân vọt vào phòng doạ nhảy dựng, ai lôi bảo bối nhà nấy về phòng. Đương nhiên, hai lão nam nhân nào đó cũng không cầm thú đến mức ăn luôn lão bà vào tối nay.

Sáng hôm sau, Lục Nhiên thay bộ sườn xám ngắn cộc tay của mình, đây là cậu tự may, dù song nhi chưa sinh sản không có ngực cũng không làm mất đi vẻ đẹp, bức thêu khổng tước cũng là cậu vật vả rất lâu mới mời được đại sư đến thêu, toàn bộ bằng tay. Khổng tước đậu trên một nhánh cây mộc lan nở rộ hoa, cái đuôi hơi bung ra chiếm lấy toàn bộ phần vạt áo phía trước bên dưới. Hình thêu khổng tước tinh xảo dùng phương thức thêu khoản vảy làm nổi lên, phần đuôi hơi xoè lại dùng phương pháp dệt vũ.

Lục Viễn Sơn thuần thục giúp nhi tử tết tóc, hai bím tóc tết năm được bàn tay to lại không mất khéo léo tết nên. Lục Nhiên đã để tóc được hơn nữa năm, mái tóc đen óc vừa dày vừa dài đến mông được tết lên, vắt ở hai bên ngực. Lục Nhiên còn vẽ lên đuôi mắt một cái móc câu màu đỏ, nhìn qua phong tình vạn chủng, vô cùng câu nhân. Mang thêm đôi giày cao gót stiletto cao mười phân màu trắng bằng đơn giản, cầm cái clutch quai tròn thân hình tròn dẹp màu trắng thêu chìm hoa mộc lan.

"Cẩn thận ngã." Lục Viễn Sơn một tay ôm eo nhi tử một tay mở cửa, khàn khàn nói" Mặc đẹp không bằng không mặc gì."

"Vẫn là Viễn Sơn chân lý. Mặc đẹp cũng phải cởi hết thôi." Tiêu Quyết Vũ cười cười nắm tay con dâu từ trong phòng cho khách đi ra.

Tống Dật Minh mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cậu mặc loại trang phục này. Sườn xám nam thân xuất thân từ một tiệm cơm nữa tây nữa ta vào thế kỉ hai mươi, ở kinh thành. Người phục vụ làm cho loại sườn xám nam thân này phổ biến là phu nhân của một vị soái gia thời đó, các song nhi đều sôi nổi học theo, sau này loại trang phục nữ gì cũng được thế cách tân cho song nhi là vì vậy. Tống Dật Minh dù rất thích cũng không giám thử, hôm nay lại mặc lần đầu nên rất ngượng ngùng. Tống Dật Minh tóc xoăn để hất sang một bên trước ngực, sườn xám trắng hồng in hoa mẫu đơn đỏ, chân đi đôi hài đỏ thêu chìm mẫu đơn, cầm thêm một cái clutch đỏ bằng nhung có thiết kế hình một đoá mẫu đơn.

Lục Nhiên nhìn đôi môi hơi sưng lên của Tống Dật Minh thì hiểu rõ cười, không nói gì đi xuống lầu.

"Tiểu Nhiên." Lục Nhiên vững chân đi trên đôi dày mười phân ra mở cổng, cổng vừa mở đã thấy một mĩ nhân đi giày platform gót nhọn mười hai phân màu hồng nude từ trên ô tô bước xuống, mĩ nhân búi tóc tròn trên đỉnh đầu để mái thưa dài hai bên ôm lấy khuông mặt nhỏ nhắn, sườn xám dài màu hồng nude cổ yếm lụa trơn, tay cầm cái clutch hình hoa hồng đính đá màu hồng.

"Tống ca, chúng ta chụp một tấm." Lục Nhiên gọi lớn, Tống Dật Minh mặt đỏ hồng từ trong nhà đi ra. Ba người rất hớn hở mà tạo kiểu vài tấm mới trở về xe nhà mình. Lục Nhiên chui vào ghế phó lái, Lục Viễn Sơn lập tức đè lên cuồng hôn một trận, môi lưỡi giao hoà.

"Ưʍ... Ba ba..." Lục Nhiên đập lên ngực Lục Viễn Sơn một cái, trừng mắt "Lại ăn son."

"Trách ta sao?" Lục Viễn Sơn nhướng mày lưu manh nói "Chỉ muốn tại chổ tử hình ngươi." Lục Viễn Sơn chỉ cần nhớ đến ánh mắt của người đi đường ban nảy liền trong lòng bạo nộ, giữ gáy Lục Nhiên phủ lên môi cậu lần nữa, tham lam liếʍ mυ"ŧ một trận, tận khi Lục Nhiên hô hấp khó khăn mà phản khán thì mới thả ra, giúp cậu và bản thân cài đai an toàn rồi mới khởi động máy.

Ba chiếc xe đồng thời xuất phát, bọn họ đều hiểu trong hai xe còn lại vừa có chuyện gì. Có bà xã quá câu người, trái tim lúc nào cũng treo trên cổ họng.

Quyết Minh uyển, đây là khu nghĩ dưỡng đặc biệt, có một dòng ôn tuyền và năm ao nước nóng rộng tương đương một căn phòng mười sáu met vuông đến hai mươi lăm met vuông, cũng được chia thành ba khu riêng biệt. Khu I là khu cho du lịch vui chơi với các hoạt động giải trí bi - a, tennis, bóng rỗ, bóng đá, cầu lông, còn có một khu vui chơi cho trẻ em; nơi này nằm gần bãi xe, cách cổng vào Quyết Minh uyển không xa. Khu II là dịch vụ ôn tuyền phổ thông, một toà nhà nằm ngay bên bờ ôn tuyền với chín toà biệt thự cổ điển bốn tầng, mỗi toà là một kiến trúc khác nhau có đại sảnh là phòng ăn và phòng tắm chung bên cạnh. Khu III là dịch vụ ôn tuyền cao cấp, có năm căn tứ hợp viện nhất tiến, mỗi căn bao lấy một nhiệt thủy trì ở bên trong; khu bên này phải đặt trước một tuần mới có thể.

Ba người Lục Nhiên đứng trước cổng vào Quyết Minh uyển tạo kiểu cho thợ chụp hình chụp lại vài tấm, thợ chụp hình ra dấu ok xong mới "di giá" đi vào. Hình lúc này chụp sẽ đăng lên trang web chính thức của Quyết Minh uyển, xem như chính thức quảng cáo về nơi này, chiều nay ba người mới chụp thêm mỗi nơi vài kiểu.

Lục Nhiên vững vàng đi đôi giày mười phân trên đường bê tông dẫn đến căn tứ hợp viện lớn nhất, đây là nơi có nhiệt thủy trì lớn nhất. Mai mới là ngày khai trương, hôm nay ông chủ lại đến nên quản lý và nhân viên đều đi làm sớm một ngày, mà cả đoạn đường này không có ai là không nhìn ba đại mĩ nhân đến ngây người. Lục Nhiên Tư Khả Khải không để ý lắm, Tống Dật Minh có chút ngượng ngùng; đi rồi đi, ba nam nhân nào đó chân mày nhăn càng chặt, chưa khai trương sao người lại nhiều như vậy? Mai khai trương rồi không phải càng nhiều hơn!?!

Lục Nhiên vẫn luôn nhìn quanh xem phong cảnh, bất chợt bị một cánh tay ôm lấy eo kéo sát lại làm cậu lảo đảo một cái, ngã vào l*иg ngực rộng lớn quen thuộc.

"Ba... Ông xã?" Lục Nhiên mờ mịt thiếu chút làm lộ ra thân phận.

"Về sau không cho mặc loại đồ lộ đùi này." Lục Viễn Sơn nghiến răng nghiến lợi. Người của lão tử cũng giám nhìn chòng chọc, muốn chết rồi?

"..." Lục Nhiên ngây người một chốc mới hiểu được, bất đắc dĩ liếc mắt xem thường. Lão nam nhân ấu trĩ này.

Mỗi phòng nghĩ ở căn tứ hợp viện có diện tích rất rộng, cũng chỉ có khoảng năm phòng nghĩ mà thôi. Lục Nhiên thảnh thơi đi bộ, va - li quần áo được Lục Viễn Sơn kéo đi, bọn họ ở lại đây đến sáng ngày kia mới trở về để còn dự lễ khai trương. Lục Nhiên nghĩ rất tốt đẹp, trở về phòng rồi nghĩ ngơi một chốc, tổ chức buổi tiệc nhỏ sáu người vào buổi trưa, buổi chiều tham quan khu nghĩ dưỡng rồi chụp hình làm gương mặt đại diện cho Quyết Minh uyển, buổi tối tắm nhiệt trì, sáng hôm sau dự lễ khai trương đóng vai "thánh tử", chiều hôm sau tham dự một buổi tiệc đứng ở sân thượng nhà hàng khu I, buổi tối tắm nhiệt trì rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng kế tiếp thì trở về.

"Ưʍ... Ba ba..." Lục Nhiên vừa ngủ gục bên bàn trang điểm một chốc thì trước mắt đột nhiên tối đen, cậu ngồi trên giường bị một miếng vải đen che kín mắt, hai tay bị trói trên đỉnh đầu cột với đầu giường, hai chân cũng bị trói dang rộng. Có chuyện gì vậy? Quần áo hình như cũng bị đổi mất.

"Ba ba?" Lục Nhiên bắt đầu hoảng sợ, lớn tiếng gọi, cậu mờ mịt run rẩy kêu lên "Ba ba? Tiểu Nhiên sợ."

"Ba ba ngươi ngủ như chết bên cạnh kia." Giọng nói khàn khàn lại trầm thấp vang lên, cửa phòng đóng lại, nam nhân kia từng bước đến gần cậu. Lục Nhiên ngây người, đây là muốn làm gì vậy?

"Ngài... Ngài muốn gì?" Lục Nhiên ướm hỏi.

"Gian da^ʍ ngươi." Lục Nhiên nghe được tiếng sột soạt cởϊ qυầи áo, giường hơi lún xuống, một thứ gì đó cọ lên môi hồng của cậu, chỉ nghe nam nhân nói "Mặc đồ lộ đùi như vậy là muốn câu dẫn lão tử sao? Đến, liếʍ nó đi."

"..." Lục Nhiên thầm trợn trắng mắt, hơi nghiên đầu đi làm bộ phản khán nói "Ta không biết ngài... Làm ơn thả ta ra."

"Thả ngươi?" Một bàn tay nắm lấy cằm Lục Nhiên kéo mặt cậu quay lại, một cái côn ŧᏂịŧ thô to nhét vào miệng cậu. Mùi vị quen thuộc làm Lục Nhiên theo bản năng hóp má mυ"ŧ, nghe tiếng nam nhân nặng nề thở dốc thì rất hưởng thụ mà liếʍ lên qυყ đầυ và mã mắt, miệng nhỏ mở lớn từng chút một nuốt lấy đại côn ŧᏂịŧ thô dài, đến khi không nuốt nổi nữa mới phun ra, lặp đi lặp lại nhiều lần. Bàn tay nam nhân đặt trên đầu Lục Nhiên, hô hấp dồn dập, khàn khàn nói "Tao hoá... Thật tao... Ngươi tao như vậy ông xã ngươi có biết không?"

"Ưʍ..." Lục Nhiên cả người hưng phấn lên, cơ thể vặn vẹo nghiên về phía trước, cố sức nuốt lấy đại côn ŧᏂịŧ, tiểu côn ŧᏂịŧ cũng trướng lên, đội lên lớp quần và dục bào trong suốt thành cái lều.

"Mυ"ŧ thật giỏi... Cái miệng nhỏ này mυ"ŧ qua bao nhiêu cái côn ŧᏂịŧ rồi?" Nam nhân giữ đầu Lục Nhiên, đưa đẩy thắt lưng đỉnh vài cái thì vội vàng dừng lại, tùy ý Lục Nhiên liếʍ mυ"ŧ. Đệ đệ của y phát triển vượt trội, dài có đến hai mươi mốt centimet to đến năm centimet, cứ vậy đỉnh lộng nhất định sẽ làm tổn thương cổ họng Lục Nhiên.

"Ưʍ... Không có..." Lục Nhiên nhả ra côn ŧᏂịŧ hàm hồ nói mấy chữ rồi lại nuốt vào, nhả ra lại nói nói tiếp mấy chữ, liên tục lặp lại "Chỉ có... Ưʍ... Hai người... Ưʍ... Ba ba... Còn có... Ưʍ... Ông xã."

"Tao mẫu miêu... Mèo cái đến mùa động dục... Sao lại tao như vậy..." Lục Viễn Sơn giữ đầu Lục Nhiên, nhịn không được đưa đẩy thắt lưng vài cái rồi vội rút ra, chỉ sợ mình không khống chế được làm tổn thương cậu. Lục Viễn Sơn quỳ xuống một chân, hôn lên đôi môi hồng hơi sưng của cậu, một tay ôm lấy eo nhỏ, một tay vén ra dục bào trong suốt, rút dây qυầи ɭóŧ làm hạ thân lộ ra ngoài, tay y chen xuống chơi đùa hai tiểu đản đản và hoa môi.

"Ưʍ..." Lục Nhiên hàm hồ rêи ɾỉ, hai tiểu đản đản bị chơi đùa nắn bóp làm hoa hạch ẩn dấu bên trong cũng bị gián tiếp xoa nắn. Lục Nhiên nức nở rêи ɾỉ phát ra âm thanh giữa hai đôi môi đang quấn chặt, hoa hạch bị trực tiếp nắm lấy chơi đùa làm cậu co giật cơ thể, tiếng rên to bị đôi môi của nam nhân chặt lại, cái lưỡi bị mυ"ŧ lấy quấn quýt làm Lục Nhiên càng thêm hô hấp khó khăn. Tiểu côn ŧᏂịŧ của Lục Nhiên có xúc động muốn bắn thì bị nam nhân nắm lấy, dùng ngón trỏ bịt lại mã mắt; một tay khác của nam nhân thì chuyên tâm niết nặn hoa hạch.

"A ha... A a a... Ba ba... Ba ba... A a ha... Ba ba cứu con... Ha a... Ông xã... Cứu... A a a... Ông xã cứu Tiểu Nhiên... A a a..." Lục Nhiên nức nở hô lớn, thân thể co dật như bị động kinh càng làm cậu hô hấp khó khăn, tiếng rêи ɾỉ từ trong miệng tràn ra không hề bị nén lại.

"Bọn hắn sớm đã ngủ như chết... Ha ha hả..." Lục Viễn Sơn diễn da^ʍ tặc đến vui sướиɠ, ha ha cười đáng khinh "Dùng tiểu huyệt này đạt đến cao trào đi."

"Không... A a ha... Không được... Không... A... Da^ʍ tặc tiên sinh... Ha a... Tiểu Nhiên không được... A..." Lục Nhiên đột nhiên hét to, cậu cong người, tiểu hoa huyệt phun mạnh ra một dòng mật thủy xối lên lòng bàn tay Lục Viễn Sơn. Lục Viễn Sơn lúc này mới buông ra hai tay, hài lòng nhìn Lục Nhiên phun mạnh tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhợt nhạt ra khỏi tiểu côn ŧᏂịŧ rồi xụi lợ xuống, hỗn hển thở dốc, hoa môi mấp máy chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ như cái miệng nhỏ không khống chế được chảy ra nước bọt.

Phòng nghĩ của Lục gia phụ tử vang lên tiếng hét chói tai loáng thoáng, bốn người trong phòng khách đồng thời dừng lại động tác, nhất trí nhìn ra ngoài cửa, giống như thông qua các vách tướng và hành lang nhìn đến phòng nghĩ của đôi phụ tử này. Từ Khả Khải và Tống Dật Minh đều đã thay quần áo đơn giản ở nhà ra, người trước mặc quần alibaba lững và áo croptop xoắn eo, người sau mặc áo T - shirt rộng thùng thình dài đến gần gối nhìn là biết của ai; sườn xám đến chiều còn phải chụp ảnh nên không để bị nhăn được. Từ Khả Khải dạy cho Tống Dật Minh cách phối quần áo và phụ kiện, nghe được tiếng hô kia thì mặt mũi cả hai đỏ bừng. Ban ngày tuyên da^ʍ thì thôi, lại còn la lớn như vậy. Lại còn da^ʍ tặc tiên sinh, có mất mặt hay không?