Editor: Lam Lam
Cô đang muốn lên xe, phía sau lại đột nhiên có tiếng gọi.
Âm thanh quen thuộc này dù cô không quay đầu lại cũng biết đó là ai. Cô nghe tiếng bước chân tới gần, lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Lục Thừa Duẫn đi đến trước mặt cô, hắn nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn cô, người luôn luôn đãi ôn hòa như hắn ta cũng có lúc sắc mặt ngưng trọng.
So với hắn, Trình Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều, vẻ mặt bình thản nhìn hắn, chờ hắn mở miệng.
Hồi lâu hắn mới câu môi mỉm cười, giống như người bạn cũ sau nhiều năm không gặp hỏi: "Dạo này có khỏe không?"
Người nam nhân này đã từng cho Trình Vũ rất nhiều hồi ức tốt đẹp, từ nhỏ đã quen biết, hắn sẽ luôn như một người anh trai che chở cô, hắn đối với cô luôn chu đáo cẩn thận về mọi mặt.
Nhưng mà cũng là người này, ngay thời điểm cô ngã xuống vực thăm thì lại kịch liệt đâm một kích.
Khi cô bị Trình lão gia tử chính miệng vạch trần thân thế, lại bị người ta "không cẩn thận" đẩy xuống lầu té gãy chân nằm trên giường hai tháng, hai tháng đó không nhìn thấy hắn ta tỏ ra đau lòng hay thương tiếc, lại chờ được tin tức hắn cùng người khác đính hôn, quả thực cô không thể tin được người luôn ôn nhu tỉ mỉ, người mỗi khi cô chỉ bị thương một cọng tóc đều đau lòng, lại ruồng bỏ cô, rồi cùng người khác đính hôn.
Cô từng tới hỏi hắn. Hắn lại chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ, vô cùng đau lòng nói: "Thực xin lỗi Trình Vũ, đây là do cha mẹ anh sắp xếp, anh cũng là bất đắc dĩ."
Cô từng cho rằng hắn ta không giống người khác, hắn sẽ không vì thân phận mà ghét bỏ cô, chỉ là không ngờ hắn ta lại là người chỉ quan tâm đến lợi ích.
Cái gì mà bất đắc dĩ, nếu hắn ta không muốn thì không ai có thể bức bách nổi.
Phẫn nộ, thống khổ, oán hận trong lòng, nhưng mà cuối cùng cô vẫn không nói gì, chỉ mang theo tự tôn của mình mà quay đầu rời đi, từ lúc đó cô không còn bất cứ liên hệ gì với hắn.
Trong lúc bị đả kích như vậy, hắn ruồng bỏ cô giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, đôi khi cô thậm chí bi thống khổ sở hận không thể chết đi, chỉ là thời gian dài, bất tri bất giác, oán hận khổ sở trong đáy lòng chậm trài mài mòn theo thời gian, đặc biệt trải qua một lần sinh tử, quay đầu nhìn lại, đối với cô mà nói, nó chỉ còn là một chuyện râu ria mà thôi.
Đã từng, cô thề rằng sẽ hận Lục Thừa Duẫn cả đời, chỉ là hiện tại khi đối diện với hắn ta, cô không nghĩ mình có thể thản nhiên mỉm cười, thậm chí còn sẽ khách khí nói một câu: "Tôi ổn, cảm ơn đã quan tâm."
Chỉ như vậy, không dư thừa, cũng không cần nói thêm gì nữa.
Trình Vũ đang định tạm biệt, không ngờ chưa kịp xoay người thì có chiếc xe đang dừng lại, một cô gái xinh đẹp từ trên xe bước xuống.
Cô ta đứng ở xa nhìn thấy hai người thì hơi hơi ngẩn người, sau đó lại làm như không có việc gì cười cười đi đến nhiệt tình chào Trình Vũ.
"Trình Vũ phải đi rồi sao?" Cô ta đi đến cạnh Lục Thừa Duẫn, kéo tay hắn nói: "Có muốn đi vào ngồi chút nữa không?"
Mái tóc nâu dài uốn quăn càng làm khuôn mặt trắng nõn động lòng người, ngũ quan cô ta tinh xảo, dù không trang điểm cũng có thể làm người khác cảm thấy kinh diễm.
Giản Chu Nghiên, là bạn học cấp ba của Trình Vũ, cũng là thiên kim tiểu thư của công ty giấy Giản gia, Giản gia cùng Trình gia thực lực không phân cao thấp, mà Giản Chu Nghiên và Trình Vũ lại xấp xỉ tuổi nhau, cho nên từ nhỏ hai người thường bị người khác đem ra so sánh. Có so sánh liền có cạnh tranh, cho nên từ lúc bắt đầu Giản Chu Nghiên và cô đã chú định không thể làm bạn bè, mà họ đúng là cũng không phải bạn bè.
Chỉ là so tới so lui, mặc kệ là thành tích học tập hay tài nghệ thì Giản Chu Nghiên đều thua Trình Vũ một bậc, trước tuổi mười tám cô và Giản Chu Nghiên có thể coi như là cùng một loại người, tranh cường háo thắng, đều hy vọng mình là tiêu điểm, mà Giản Chu Nghiên chuyện gì cũng thua cô một đoạn, tuy rằng trên mặt vẫn khách khí như cũ làm bạn học, nhưng trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Sinh nhật 18 tuổi ngày đó, Trình Tư Mông là bạn thân của Giản Chu Nghiên nên tất nhiên là ở bên phòng Trình Tư Mông, không tham gia loại náo nhiệt này, sau khi nghe dưới lầu có biến, hai người mới xuống lầu xem náo nhiệt, lại không ngờ rằng lần ấy náo nhiệt xuất sắc như vậy.
Trình lão tiên sinh trước mặt mọi người tuyên bố Trình Vũ không phải con cháu Trình gia, Trình Vũ khϊếp sợ, bị sự thật này đả kích đến thất thần, Giản Chu Nghiên không cẩn thận dẫm váy, cơ thể đυ.ng phải Trình Tư Mông, Trình Tư Mông theo bản năng ngã phía trước, thực không khéo lại đυ.ng trúng Trình Vũ đang rơi vào trạng thái khϊếp sợ mà thất thần.
Không ngoài ý muốn, Trình Vũ từ cầu thang lăn xuống, đùi phải bị gãy, thiếu chút nữa tàn phế.
Xong việc Giản tiểu thư cảm thấy "áy náy vô cùng", sai người tặng Trình Vũ không ít đồ và tự giác nhận thanh toán tiền thuốc men, thậm chí thành khẩn đứng ở mép giường bệnh xin lỗi cô.
Khi đó Trình lão tiên sinh đã tuyên bố thân phận của cô, cũng chính thức thông báo cho mọi người, cô không phải là Trình tiểu thư, về sau cô cũng sẽ không được hưởng thụ quyền lợi của Trình gia, nếu như là trước kia, Giản Chu Nghiên nào có can đảm làm như vậy? Còn không phải là biết thân thế cô bị vạch trần, cũng biết Trình gia sẽ không bảo vệ cô, nên mới xuống tay sao
Không có Trình gia bảo vệ, hơn nữa cha nuôi lúc ấy tức giận cũng không trở thành người kế nghiệp Trình gia cho nên cũng không thể chống lại Giản gia, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì.
Từ lúc cô bị Trình gia từ bỏ, lại gãy chân cô, không bao giờ có thể tỏa sáng như trước được nữa, thiếu chút nữa tàn phế, cô không thể làm điều mình thích, mà Giản Chu Nghiên có gia tộc bảo vệ, hơn nữa không có Trình Vũ so sánh, cô ta càng ngày càng tỏa sáng, hiện giờ ở Bắc Thành đã là danh viện số một số hai.
Lúc trước sở dĩ Trình Vũ căm hận Lục Thừa Duẫn không chỉ vì hắn ta vứt bỏ cô, mà còn bởi vì đối tượng hắn ta đính hôn không phải ai khác chính là Giản Chu Nghiên, vì sao cố tình là Giản Chu Nghiên chứ? Rõ ràng hắn ta biết rõ cô ta đẩy cô té gãy chân! Chỉ cần hắn có chút đau lòng thì ít nhất sẽ không chọn cùng Giản Chu Nghiên đính hôn.
Giản Chu Nghiên kéo tay Lục Thừa Duẫn, lúm đồng tiền như hoa: "Tôi cùng Thừa Duẫn mấy tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó Trình Vũ cô nhớ tới tham gia nhé, Thừa Duẫn thấy cô tới cũng sẽ cao hứng."
Sắc mặt Trình Vũ cũng không có biến hóa, chỉ gật gật đầu, nói cho có lệ: " Chúc mừng hai người trước, đến lúc đó nếu rảnh tôi sẽ đến."
Trình Vũ không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian trực tiếp lên xe rời đi.
Trở lại Phong Lam Nhã Vọng, Trình Vũ giao xe cho tài xế tiến vào gara, cô vào biệt thự đang muốn lên lầu thì thấy Thất tẩu từ phòng bếp đi ra, liền hỏi một câu: "Tiên sinh đã trở lại sao?"
Thất tẩu chỉ phía sau cô: "Tiên sinh đã về được một lát, giờ ở phía sau rèn luyện."
Trình Vũ theo bản năng nhìn về hậu viện, thầm nghĩ buổi sáng mới rèn luyện, lúc này lại rèn luyện, Lục Vân Cảnh này thật đúng là nhiều sức lực.
Trình Vũ nghĩ, quyết định không lên lầu mà trực tiếp đi ra hậu viện. Xuyên qua hoa viên là đến sân huấn luyện của Lục Vân Cảnh, sân huấn luyện khá rộng, cửa phía trước mở, lúc này trước cửa có bốn năm người đàn ông cao lớn, đó đều là vệ sĩ của Lục Vân Cảnh, khi Lục Vân Cảnh huấn luyện bọn họ đều ở cửa đợi lệnh, đương nhiên cũng vì nếu Lục Vân Cảnh khi huấn luyện gặp chuyện ngoài ý muốn thì họ phải vào bảo vệ.
Nghe tiếng bước chân, mấy người quay đầu nhìn lại, thấy là Trình Vũ, họ lập tức cung kính gật đầu chào cô: "Phu nhân."
Tuy rằng cô và Lục Vân Cảnh quan hệ không thân thiết, nhưng là vợ Lục vân Cảnh, cấp dưới của anh luôn tôn trọng cô.
Người đứng đầu không chỉ là vệ sĩ cho Lục Vân Cảnh mà còn kiêm chức trợ lý, Trình Vũ cũng biết hắn, hắn là Kim Lê Dương.
Khác hẳn với ông chủ luôn mang sắc mặt âm trầm, Kim Lê Dương lại cực kỳ hòa ái, gặp ai cũng ba phần cười, lúc này liền cười thành tiếng mở lời hỏi: "Sao phu nhân lại tới bên này?"
Lục Vân Cảnh và cô luôn sinh hoạt luôn có ranh giới rõ ràng, đối với địa bàn riêng của Lục Vân Cảnh, cô chưa bao giờ tới gần, điều này cũng dễ hiểu vì sao Kim Lê Dương nhìn thấy cô xuất hiện ở chỗ này sẽ cảm thấy kỳ quái.
Trình Vũ có chút xấu hổ, cười cười nói: "Tới hậu viện tản bộ, vừa lúc đi đến bên này thì tới xem một chút."
"Thì ra là thế." Kim Lê Dương gật đầu cười, ngay sau đó lại cung kính nói: " Xin phu nhân cứ tự nhiên."
Lúc sau Kim Lê Dương liền biết điều không nói thêm gì nữa, mà Trình Vũ cũng thở dài nhẹ nhõm.
Sân huấn luyện của Lục Vân Cảnh có điểm giống với sân huấn luyện quân đội, bài trí rất nhiều chướng ngại vật, theo thời gian quy định vượt qua các chướng ngại vật, hết vòng này đến vòng khác
Lục Vân Cảnh dưới đất trên người mồ hôi như mưa, chỉ mặc độc một cái quần dài rằn ri, nửa người trên trần trụi cơ bắp rắn chắc, có lực.
Không biết từ khi nào, thiếu niên gầy yếu chất vật trong ấn tượng của cô đã đã biến thành đàn ông cao lớn cường tráng. Lúc trước anh chỉ một lần duy nhất đã lấy được quyền lực của Lục gia chứng minh anh đã có kế hoạch dự mưu từ rất sớm, hơn nữa thân thể cường tráng cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, cũng không biết anh ở trong tối đã tiêu tốn bao công sức. Lục gia nhiều kẻ khôn khéo như thế cũng không phát hiện được, cuối cùng bị anh như chiến mã đánh đến trở tay không kịp, có thể tưởng tượng được người này tâm cơ thâm trầm đến cỡ nào.
Đương nhiên, trên đời này muốn sở hữu một thứ gì đó không phải dễ như trở bàn tay là có được, Lục Vân Cảnh ăn không biết bao nhiêu khổ sở cũng chỉ có anh biết rõ, trên người anh còn lưu lại bao nhiêu là vết sẹo cũng đủ chứng minh.
Bất tri bất giác Lục Vân Cảnh lại luyện thêm một lần nữa, khi anh từ sân huấn luyện đi ra, có vệ sĩ lập tức đem khăn tắm phủ thêm cho anh, Lục Vân Cảnh nhìn thấy Trình Vũ đứng bên ngoài, sắc mặt cũng không biến hóa gì, chỉ hỏi: "Sao em ở chỗ này?"
Trình Vũ phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện Lục Vân Cảnh đã luyện xong rồi,cô cứ như vậy mà ngơ ngác đứng ở đây nhìn anh đến khi anh kết thúc.
Trình Vũ có chút 囧, cười gượng hai tiếng: "Tôi tản bộ tới nơi này, thuận tiện lại đây nhìn chút."
Lục Vân Cảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng đi lướt qua người cô.
Trình Vũ quay đầu nhìn bóng dáng anh, trên người anh cơ bắp cuồn cuộn rắn, bả vai rất rộng, vóc dáng cao lớn, cơ thể cao lớn càng khiến người khác cảm thấy uy nghiêm bức người.
Trên thực tế, vừa mới rồi ở Trình gia sở dĩ Trình Vũ tự tin vậy, ít nhiều cũng vì hiện giờ cô là vợ Lục Vân Cảnh. Người Trình gia không dám động tới cô, nói trắng ra cũng vì kiêng kị Lục Vân Cảnh mà thôi.
Trình Tư Mông nói chẳng sai, đúng thật cô là cáo mượn oai hùm.
Nếu không có Lục Vân Cảnh, cô cái gì cũng không phải, hiện giờ cô càng không thể cùng Trình gia đối đầu.
Cũng vì có Lục Vân Cảnh nên những người bỏ đá xuống giếng sẽ không ngang nhiên ở trước mặt cô chế nhạo, vì có Lục Vân Cảnh nên mẹ nuôi ở Trình gia mới sống yên ổn như thế.
Chỗ dựa cường đại thế này mà kiếp trước cô làm như không thấy, đã thế còn trốn tránh anh rất xa. Đương nhiên cũng không thể trách cô được, khi đó chính cô đối với cuộc sống đã chết tâm, luôn dùng tâm lý trốn tránh để tiếp tục sống.
Chỉ là hiện tại, biết sinh mệnh mình chỉ còn ngắn ngủi vài năm, lúc này, cô không muốn sống mơ mơ hồ hồ nữa.
Cô muốn cuộc đời của mình xuất sắc, đem những chuyện kiếp trước chưa làm xong thì hoàn thành sớm một chút, như vậy mới không phụ bản thân một lần.
Nếu Lục Vân Cảnh không muốn ly hôn, sao cô không thay đổi cách sống chung của hai người một chút, không thể cùng anh làm một cặp vợ chồng chân chính, chỉ muốn cùng anh hòa hoãn mối quan hệ này, về sau cuộc sống của cô cũng sẽ dễ dàng hơn.
Huống chi, kiếp trước người ta còn cứu cô không phải sao?
Nghĩ đến đây, cô liền mở miệng gọi: "Vân...... Vân Cảnh."
Dứt lời, cô hồi hộp túm chặt tay, Lục Vân Cảnh dừng chân, quay đầu nhìn cô, đuôi lông mày anh nhíu lại, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn thôi đã khiến người khác run sợ.
"Em gọi tôi là gì?"
Kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng chính thức kêu tên anh, chỉ sợ đôi khi chào hỏi nhau cũng dùng từ ngữ khách khí đầy xa cách "Lục tiên sinh", gọi tên như thế này là lần đầu tiên cô nói như thế, lại còn gọi thân mật như vậy......
Anh mạnh mẽ tới mức làm người khác sợ hãi, lời nói của cô cứ nghẹn ở cổ họng, đặc biệt bị ánh mắt sâu thẳm như trời đêm nhìn cô lại càng thêm thấp thỏm khẩn trương, sau nửa ngầy cô mới tìm lại được giọng nói của mình thử thăm dò nói:
"Chúng......chúng ta là vợ chồng, tôi có thể gọi anh như vậy được không?"
Hồi lâu không thấy anh trả lời, cô phát hiện ánh mắt anh giống như càng lúc càng sắc bén, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, tựa hồ muốn xuyên thấu cô.
Cô không thế chống đỡ nổi ánh nhìn của anh, thậm chí có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Lúc cô đang định có nên xin lỗi anh vì sự lỗ mãng và thất lễ này hay không thì Lục Vân Cảnh thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Có thể."