Chương 24-1: Phạm vi hiềm nghi

Trình Vũ không khỏi có chút chột dạ, vội vàng đi tới, chỉ là chưa kịp đi đến trước mặt anh, anh đã giơ tay kéo cô về phía mình......

Ánh mắt ngưng trọng của anh quét một lượt trên người cô, giống như đang kiểm tra cô bình an vô sự mới mang cô ra ngoài, người phía sau vội vàng chừa ra một con đường, hai người đang muốn rời đi, Tạ Bác Nghệ khoan thai nói một câu:

"Tôi nói Lục Vân Cảnh anh cứ như vậy đi luôn? Tôi tố xấu cũng cứu vợ anh một mạng, anh một chút thành ý cũng không có sao?"

Trên đười này người dám nói như vậy với Lục Vân Cảnh có lé chỉ có mình Tạ Bác Nghệ, nhưng Tạ Bác Nghệ khẳng định cậu ta có cái tự tin ấy. Hiện giờ ở Bắc Thành, Lục Vân Cảnh xem như một nhà độc tài, những gia tộc khác bị anh chèn ép, ở trước mặt anh không khác gì đám kiến hôi, mà chỉ có Tạ Gia khi đừng trước mặt Lục Vân Cảnh còn có vài phần lên tiếng.

Tạ gia làm bất động sản, phát triển cho tới bây giờ cùng qua vài thập niên. tất nhiên vẫn kém gia tộc Lục gia trăm năm cơ nghiệp, gốc rễ thâm sâu, nhưng với phần kinh doanh của Tạ gia cũng có liên quan, người của Tạ gia vô cùng khiêm tốn (trừ tên Tạ Bác Nghệ thể loại ăn chơi trác táng này), không kéo bè kết cánh, không trêu chọc thị phi, với phong cách đặc biệt này khi Lục Vân Cảnh công kích những gia tộc khác không mọt chút liên lụy đến họ.

Bởi vì không chút liên lụy, nên hai bên mỗi người kinh doanh một đường, rất bình thường nên không có va chạm gì.

Nghe được câu nói này, Lục Vân Cảnh quay đầu lại, anh trời sinh vẻ mặt âm trầm và sắc bén từ trước đến nay người tiếp xúc với anh đều mang ba phần sợ hãi, nhưng Tạ Bác Nghệ lại bất vi sở động*, hai tay ôm trước ngực dựa nghiêng trên sô pha, ánh mắt ngập ý cười, vẻ mặt cà lơ phất phơ nhìn về anh.

*bất vi sở động: không chút động đậy, thay đổi sắc mặt.

Trình Vũ thấy thế không khỏi hít một ngụm khí lạnh. tuy tên gia hỏa Tạ Bác Nghệ này khiến người khác chán ghét vô cùng nhưng lúc này Trình Vũ lo lắng Lục Vân Cảnh sẽ cạo chết cậu ta.

Không nghĩ tới Lục Vân Cảnh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, liền nói: "Qua mấy ngày sẽ mang đến cho cậu một phần hậu lễ."

Lục Vân Cảnh đối với Tạ Bác Nghệ có vài phần khách khí, nhìn dáng vẻ này có lẽ Tạ gia rất có thực lực.

Lục Vân Cảnh nói xong liền mang Trình Vũ rời đi, Tạ Bác Nghệ thế mà cũng biết điều, không nói thêm gì.

Từ hẻm núi đi ra phải dùng du thuyền, sau đó lại đổi xe đi vào nội thành, ở trên xe Trình Vũ mới có cơ hội hỏi Lục Vân Cảnh: "Sao anh biết tôi ở chỗ đó mà tìm đến?" Lại còn nhanh như vậy, ngay cả Trình Vũ cũng không nghĩ tới.

"Dương ba gọi điện thoại cho Kim Lê Dương báo tin, nói là em xảy ra chuyện." Anh quay đầu nhìn cô, mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người cô, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nghĩ tơi chuyện mới gặp phải trong lòng Trình Vũ vẫn còn sợ hãi, chỉ là lúc này có Lục Vân Cảnh bên cạnh cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

"Tôi ở vườn trái cây bị người ám sát, người kia một thân kín mít đồ đen, còn mang một chiếc mũ lớn, tôi không thấy rõ mặt hắn."

Lục Vân Cảnh không nói gì, lâm vào trầm tư.

Về người muốn ám sát cô, kỳ thật Trình Vũ cũng đang thầm nghĩ, người này tổng cộng xuất hiện trước mặt cô hai lần, lần đầu tiên là kiếp trước, lần thứ hai là hôm nay. Cô căn bản cho rằng người này là người nhà của nạn nhân tới trả thù nhưng hiện giờ người này tám đến chín phần nhắm vào cô mà đến.

Hơn nữa vườn trái cây ngoài trừ vách núi kia ba bề đều là tường xây cách xa nhau, người này không có khả năng leo từ vách đá tới, chỉ có thể từ cổng chính tiến vào, chỉ là cổng chính có chó chăn cứu trông coi, hắn ta làm như thế nào có thể né tránh chó chăn cừu để tiến vào?

Duy nhất có một loại khả năng người này là người mà chó chăn cứu quen thuộc, chó chăn cừu ở Trình gia lớn lên, chỉ có người ở Trình gia nó mới quen thuộc, phạm vi này có vẻ lớn, trong tức thời không thể tra ra. Nhưng Trình Vũ nghĩ đến chuyện này làm toàn thân phát lạnh, nếu là người bên người cô, hắn ẩn núp bên nguồi cô mà cô cũng không biết hắn là ai, nếu không nhanh chóng tìm được người này, làm không tốt hắn sẽ có cơ hội gϊếŧ cô.

Nhưng cô cảm thấy kỳ lạ, người này ở kiếp trước mãi mười năm sau mới xuất hiện, thời gian trước đó không hề lộ diện, kiếp này có thể xuất hiện sớm như vậy, vì sao chứ?

Còn có, cô đã làm chuyện gì quá đáng đắc tội tới người này, không dồn cô vào chỗ chết thì không yên?

Trình Vũ nhất thời không hiểu rõ, hơn nữa phạm vi hiềm nghi cũng rất lớn, muốn điều tra ra người này không chỉ ngày một ngày hai có thể xong.

Trình Vũ đem phân tích của mình nói cho Lục Vân Cảnh nghe một chút, sau đó lại bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, tuy tôi không thấy rõ mặt hắn ta nhưng người này vóc dáng không cao." Cô nghĩ một chút hỏi: "Tôi....có cần báo cảnh sát không?"

Lục Vân Cảnh nói: "Tạm thời không cần, sẽ rút dây động rừng." Anh nói xong ngừng trong chốc lát lại bổ sung thêm một câu: "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ sắp xếp vài người bên cạnh em."