Chương 24-3: Sẽ rất nguy hiểm

"Em đừng chết, anh không muốn em chết, em kiên trì một chút, anh sẽ cứu được em, em kiên trì thêm chút đi, xin em hãy kiên trì thêm một chút."

Anh cực kỳ khổ sở, khổ sở tới mức nói không nên lời, âm thanh chan chứa nghẹn ngào, hệt như không thể thở nổi.

Trình Vũ cảm giác được có thứ nóng hổi nhỏ trên lưng bàn tay, cô biết rõ đó là nước mắt. Cô muốn mở mắt nhìn xem nguời này là ai, chỉ nỗi thân thể cô quá yêu ớt, cố gắng ra sao cũng không thể thấy rõ.

Sau đó cô cứ như vậy bừng tỉnh, thẳng cho đến hồi lâu ý thức được kia chỉ là giấc mông, cô vẫn còn yên ổn nằm trên giường, cô lấy di động nhìn thoáng qua, mới rạng sáng 5 giờ.

Cảnh kia chân thực đến đáng sợ, giống như cảnh tượng mơ hồ giống hệt như kiếp trước cô hôn mê, nhưng bởi vì mơ hồ quá mức, nên ký ức này bị chôn sâu đến phủi bụi.

Người quỳ gối bên cạnh cầu xin cô sống sót là ai, anh nói muốn cứu sống cô, người đó là Lục Vân Cảnh sao?

Lục Vân Cảnh cũng có lúc mềm yếu quỳ gối trước giường bệnh cầu xin cô cố gắng chịu đựng như vậy sao? Anh còn vì cô rơi nước mắt, cô tưởng tượng gương mặt lãnh khốc của anh vì cô rơi lệ, một người đàn ông mạnh mẽ như anh sao có thể vì cô khóc chứ?

Trình Vũ trằn trọc không thể ngủ tiếp, cô mặc quần áo đơn giản rời giường, người giúp việc đều đang ngủ, dưới lầu một bóng người cũng không có, Trình Vũ trực tiếp đi thẳng ra sân sau.

Sắc trời tờ mờ, sân sau nhà như được phủ một tầng sương mờ, cỏ dưới chân sương sớm đọng ướŧ áŧ, trong chốc lát dép lê của cô đã dính đầy hơi nước.

Cô đi vòng vòng trong sân sau, trong đầu luôn nghĩ tới cảnh tượng trong mơ vừa nãy, cũng không biết qua bao lâu, sắc trời chậm rãi hửng sáng, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, anh đi tới sân huấn luyện bên kia, tuy rằng lúc này ánh sáng vẫn không tốt lắm, nhưng cô biết rõ người kia chính là Lục Vân Cảnh.

Lục Vân Cảnh cũng thấy cô, anh dừng chân, cách ánh mắt trời nhìn về phía cô, hỏi: "Sớm như vậy em tới đây?"

Trình Vũ chậm chạp bước đến, cô dần nhìn rõ gương mặt anh, sắc mặt vĩnh viễn băng lãnh như vậy, ngũ quan thâm thúy hệt như điêu khắc, trước mặt cô là gương mặt quen thuộc tuấn mỹ mà lạnh lùng của người đàn ông.

Trên người anh mặc một chiếc quần dài vá áo cộc tay, thân thể to lớn thẳng tắp, cánh tay lộ ra ngoài rắn chắc thô tráng, cổ tay áo căng chặt, nhìn qua rất có cảm giác nghiệm túc và cẩn trọng.

Cô hơi cúi đầu không dám cùng anh đối diện, chỉ là khi cúi đầu tầm mắt cô vừa đúng chạm tới đai lưng, chỗ đó là dây lưng đen, thủ công tinh tế, áo cộc tay tối màu nhét lung tung sau dây lưng, vừa vặn lộ ra nút thắt.

Cô nhìn chằm chằm góc áo ở dây lưng kia, cắm cắn môi, vươn tay câu lấy, cũng không dám túm quá nhiều, chỉ một góc áo nhỏ bên cạnh, sau đó gắt gao nắm chặt.

Lục Vân Cảnh đặt động tác của cô trong mắt, anh không biết cô muốn làm gì, cũng không hỏi.

Kỳ thật Trình Vũ cũng không biết mình muốn là gì, cũng không hiểu sao muốn nắm lấy áo anh, cô giống như có rất nhiều lời phải nói với anh, chỉ là cuối cùng không biết nói gì.

Đột nhiên nắm lấy quần áo người ta mà không làm gì có chút kỳ quặc, cô trầm từ trong chốc lát liền hỏi: "Ngày hôm qua anh vội vã từ nước ngoài gấp gáp trở về tìm em là bởi vì lo lắng cho em phải không?"

Lục Vân Cảnh: "......"

Lục Vân Cảnh không nói gì, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ là tay nắm chặt góc áo anh không buông ra, ý muốn anh phải đưa ra câu trả lời bằng được.

Sáng sớm, hậu viện tràn ngập mùi hương tươi mát của cỏ cây, bốn phía tĩnh lặng đến lạ, mặt trời còn chưa lên cao, Trình Vũ cảm thấy có một cỗ ấm áp dễ chịu nhẹ nhàng bao phủ cả người. Giống như cô và Lục Vân Cảnh đều ửo trong một cái l*иg sắt, l*иg sắt này rất nhỏ, chỉ có thể chứa được hai người, ngoại trừ hai người bọn họ, bốn phía trong không khí đều tràn ngập hơi thở ấm áp dễ chịu này, ái muội đến kỳ lạ.

Cứ như vậy qua hồi lâu, cô nghe được trên đỉnh đầu âm thanh rất nhẹ phát ra từ chóp mũi anh "Ừ." Nhẹ đến mức nghe được chỉ là ảo giác.

Lòng Trình Vũ đột run lên, cô chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh, đối mặt là gương mặt lãnh nghị và ánh mắt thâm thúy, mặc dù anh vừa cho cô một đáp án khẳng định, nhưng gương mặt lạnh lùng như vậy vẫn mang đến cho người khác cảm giác cự tuyệt từ ngàn dặm. Anh vĩnh viên đều bình tĩnh như vậy, giống như người đàn ông năm tay cô rơi lệ kia là hai người hoàn toàn khác nhau.

Trình Vũ hít thật sâu, lại hỏi: "Nếu có một ngày em mắc bênh nan y, rất khó trị liệu, yêu cầu tiêu tốn rất nhiều để trị khỏi, hơn nữa tỷ lệ chữa khỏi rất nhỏ, anh sẽ bất chấp tất cả cứu em chứ?"

Hai mắt anh chậm rãi nhíu lại, tầm mắt trở nên sắc bén bức người.

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn biết Lục tiên sinh đến tột cùng muốn cứu hay là không cứu em." Ánh mắt cô cố chấp nhìn anh.

Anh trầm mặc trong chốc lát, mi tâm nhăn lại, mặt ngoảnh sang một bên, trầm giọng nói: "Không biết."

"..........."

"Chuyện không phát sinh, ai cũng không biết nên lựa chọn thế nào."

"..........."

Anh nói cũng rất có lý, chuyện còn chưa phát sinh, căn bản không có người nào dám đảm bảo sẽ chọn lựa ra sao, anh như vậy là lý trí, thế nào cũng không thể liên hệ tới người đàn ông rơi lệ trong mộng.

Ước chừng kia chỉ là giấc mơ của cô mà thôi.

Trình Vũ bỗng có chút mất mác.

Lục Vân Cảnh nhìn lướt qua cánh tay vẫn túm góc áo anh, ánh mắt hơi lóe lên, dường như không có gì lại dời mắt đi, hỏi: "Em..........còn có chuyện gì?"

Trình Vũ lúc này mới ý thức được tay mình vẫn túm chặt quần áo anh, chỉ là không biết đang nghĩ gì cũng không buông tay ra, cô không muốn làm ra điều gì không thể hiểu được, một tay khác nâng lên giơ trước mặt anh nói: "Chỗ này ngày hôm qua em ngã từ trên vách núi xuống bị thương."

Thật ra chỉ là miệng vết thương rất nhỏ, hoàn toàn có thể xem nhẹ, mày ngày sau có thể tự động khép lại.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, căn môi, ánh mắt ngập nước nhìn anh, có chút chột dạ rồi cô thúc mang theo chút kiên định nói với anh, "Rất.......rất đau."

Ánh mắt Lục Vân Cảnh dừng trên vết thương nhỏ ở mu bàn tay cô, không có lộ ra vẻ mặt khó hiểu, vẫn rất phong độ nói một câu: "Vì sao không để Thất tẩu băng bó cho em?"

Trình Vũ mở to mắt đảo quanh, ngay sau đó nhút nhát sợ sệt nhìn anh, thử thăm dò nói: "Em............em muốn anh băng bó cho em."

"............."

Lời này nói ra có chút ái muội, tim Trĩnh Vũ bỗng tăng nhịp, cô hít một hơi thật sâu nói: "Anh trước kia không phải bác sĩ sao? Tay nghê băng bó của anh chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với Thất tẩu."

".........."

Anh trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, sau đó xoay người sang chỗ khác, "Đi theo tôi."

Chỉ là khi quay người anh phát hiện góc áo vẫn bị cô nắm chặt trong tay, anh dùng ánh mắt ám chỉ cô, Trình Vũ làm bộ không thấy, ngón tay túm lấy góc áo anh không có buông ra.

Lục Vân Cảnh không bắt cô phải buông tay, trực tiếp đi thẳng về phái trước, mà Trình Vũ lôi kéo góc áo theo sau, quần áo anh bị cô lôi kéo, lộ ra một mảng bụng nhưng cũng không thèm để ý. Trình Vũ kinh ngạc, ngươi vừa bá đạo lại nguy hiểm như anh lại dung túng cô như một đứa trẻ phía sau lưng anh nhõng nhẽo, Trình Vũ đi phía sau anh, cảm giác mất mát dần tan biến, tâm tình không rõ lý do mà tốt lên, nhìn không được cười trộm.

Cô cùng Lục Vân Cảnh lên lầu, anh lấy ra hòm thuốc ý bảo cô nâng tay lên, sau đó anh năm lấy tay cô, tay khác dùng cồn iot lau qua miệng vết thương cho cô.

Ngón tay anh thô ráp lại khô ráo, nhẹ nhàng miết trên tay cô, có cảm giác ngứa ngáy.

Lau cồn iot xong, anh lại dùng băng gạc băng bó đơn giản cho cô, không hổ là bác sĩ, động tác của anh vô cùng linh hoạt, băng bó cũng rất có kinh nghiệm.

"Được rồi." Anh nói một câu muốn buông tay cô, Trình Vũ lại theo bảo năng nắm chặt lấy ngón tay anh.

Ngón tay anh rất dài, lại thô ráp, mang theo chút ấm áp khô ráo, Trình Vũ trong lòng kinh hoảng, cô cùng anh gần như vậy, ngực anh ở ngay trong gang tấc, cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm truyền từ l*иg ngực anh, mà ngón tay anh bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Được Lục Vân Cảnh ôm trong ngực là loại cảm giác gì?

Trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ đáng sợ đó, trong nháy mắt, đầu cô giống hệt như bị treo máy, một giây choảng váng, cô không màng hậu quả, trực tiếp bổ nhào vào lòng anh, cánh tay cô vòng qua vòng eo dày rộng ấy, thân thể dính sát vào người anh.

Tuy răng anh luôn là người lạnh lùng nguy hiểm, nhưng tròn vòng tay anh rộng lớn lại rất ấm áp lại thoải mái, cơ bắp rắn chắc, bả vai dày rộng nhưng lại mang đến cho cô cảm giác kiên định không rõ ràng.

Trong cái ôm ấm áp của anh cô hoàn toàn bỏ qua sự sợ hãi đối với anh, cô ôm anh, trong nhất thời luyến tiếc không buông ra.

Lục Vân Cảnh không ngờ cô sẽ đột nhiên ôm lấy anh, lông mày gắt gao nhíu chặt, thân thể cũng cứng đờ, mãi một hồi sau anh mới cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu nhỏ trong ngực anh.

"Trình.........Vũ?" Anh không xác định kêu một tiếng.

Trình Vũ từ trong ngực anh ngẩng đầu, không biết có phải vì góc nhìn này hay không, sắc mặt Lục Vân Cảnh không có âm trầm như trước đây.

Chỉ là mày anh nhăn chặt như vậy khiến ánh mắt toát ra vẻ sắc bén, lòng Trình Vũ nảy lên, nhưng chính cô cũng không buông anh ra.

"Sao......... làm sao vậy?" Ngữ khí có chút run rẩy, trên thực tế cô vẫn có chút sợ anh.

"Em không nên lại gần tôi." Âm thanh trầm thấp có chút biến đổi, nghe vào trong tay lại thêm trầm thấp êm tai, "Sẽ rất nguy hiểm."

Trình Vũ sửng sốt, nguy hiểm? Anh nói tới gần anh sẽ nguy hiểm sao? Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Có phải anh sợ em và anh quá thân cận, đối thủ sẽ gây tổn thương đến em?"

"Không." Anh trả lời rất quả quyết, "Chỉ cần em ở bên người tôi, không một ai có thể tổn thương được em."

Trinh Vũ lại càng thêm buồn bực, " Chính là anh nói gần anh sẽ nguy hiểm, nếu nguy hiểm này không đến tử kẻ thù của anh thì sẽ đến từ đâu?"

Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, gằn từng chữ: "Đến từ tôi."

"........."

Lời của Lam: Quay lại rồi nhé!!! Chương này dài nè, tôi đuổi kịp số chương convert rồi nè.

Chương này là lời chúc 20-10 muộn màng đến từ tôi dành cho phái nữ nhaaaa