Chương 18-2: Kẻ ăn nhờ ở đậu

Minh Hân Dao sợ tới mức cả người run lên, Trình Vũ lạnh mắt, hai tay cô nắm lấy bả vai Minh Hân Dao từng câu từng chữ nói: "Cậu không phải sợ cô ta, nếu cậu vẫn luônyếu đuối như vậy cô ta sẽ luôn khinh thường cậu, càng ngày càng được nước lấn tới, cô ta đánh cậu như thế nào cậu trả lại nguyên vẹn như thế."

"Chính là......." Minh Hân Dao rõ ràng không dám.

Trình Vũ đẩy bả vai cô ấy, lại gần Trình Tư Mộng hơn một chút, lại kề tai cô ấy động viên: "Không có gì sợ hãi, cậu đánh tính lên người tớ." Cô đẩy Hân Dao lên trước. tăng thêm ngữ khí, "Nhanh lên!"

Trình Tư Mộng không sợ chút nào, thậm chí mặt đầy vẻ trào phúng, cô ta không cảm thấy loại nhu nhược như Minh Hân Dao dám động thủ.

Minh Hân Dao nhắm mắt lại gần Trình Tư Mông, nhưng cô rất lâu không có động tĩnh,quay đầu nhìn Trình Vũ, trong mắt mang theo vẻ cầu cứu,, Trình Vũ nhìn cô kiên định gật đầu.

Trình Tư Mông thấy thế cười lạnh hai tiếng, giọng nói mang theo sự kinh thường: "Mày như vậy mà dám đánh tao?!"

Nhưng mà giọng nói vừa dứt, không biết có phải Minh Hân Dao rất ủy khuất, hay Trình Vũ tiếp thêm năng lượng, thấy cô ấy hung hăng cắn chặt răng, giơ tay lên nhanh như chớp tát lên mặt Trình Tư Mộng.

"Bốp!"

Một tiếng vang mạnh, cả thế giới như lâm vào tĩnh lặng.

Giản Chu Nghiên cùng Trình Phi ngây người, cùng không đoán được Minh Hân Dao thực sự dám ra tay, ngay cả Trình Vũ cũng không tin vào mắt mình, nhưng cô rất nhanh khôi phục itnh thần, âm thầm thở một hơi.

Người khϊếp sợ nhất là Trình Tư Mộng, Minh Hân Dao rõ ràng dùng toàn lực trên tay, mặt Trình Tư Mộng lệch qua một bên, mái tóc ngắn tỉ mỉ xử lý cũng có chút rối, cô ta che lại bên mặt đau đến tê dại, quay đầu nhìn về phía Minh Hân Dao.

Hai mắt đỏ lên như lửa giận thiêu đốt hừng hực, "Mày cũng dám đánh tao?!" Cô ta cắn răng phun từng chữ.

Minh Hân Dao có lẽ nhất thời quá xúc động, phẫn nộ, khi phản ứng lại, nhìn gương mặt tức giận của Trình Tư Mộn, lập tức sợ hãi tới mức liên tục lùi về sau.

Trước mặt nhiều người làm trò bị ăn tát của Minh Hân Dao, Trình Tư Mộng chỉ cảm thấy chính mình đang chịu nỗi nhục lớn, cô ta sao có thể cam lòng, tức giận không thể kìm chế, giao tay lên muốn đánh Minh Hân Dao.

Nhưng có người đột nhiên nhanh hơn Trình Vũ một bước ngăn cô ta lại.

Tưởng Ngân Châu đem cổ tay của cô ta ném thật mạnh, hắn luôn nho nhã tuấn dật mà khuôn mặt cũng nhuốm tầng hỏa khí, "Đủ rồi! Ỷ thế hϊếp người cũng vừa phải thôi!"

Ánh mắt chán ghét cùng phẫn nộ của Tưởng Ngân Châu khiến Trình Tư Mộng đau đớn, cô sửng sốt một hồi mới phản ứng lại nói: "Tưởng Ngân Châu, anh vừa không thấy được cô ta ra tay đánh em sao? Cô ta làm hỏng váy em, em cho cô ta một cái tát thì thế nào?"

Tướng Ngân Châu tựa hồ bị cô gây rối vô cớ cũng phiền, hắn không nhiều lời, chỉ quay đầu giọng nói tràn ngập đau lòng hướng Minh Hân Dao nói: "Tôi đưa em về?"

Mình Hân Dao không trả lời, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Vũ cùng Văn Hi, thấy hai người đều gật đầu, cô thoáng do dự trong chốc lát mới gật đầu đồng ý

Tưởng Ngân Châu mang Minh Hân Dao rời đi, đây là đang cho cô ta một cái tát, Trình Tư Mộng không cam lòng, cô đường đường là Trình gia tiểu thư, bị người khác cho một cái tát, mặt mũi cô ném đi đâu?

Trình Tư Mộng lòng đầy phần nộ không có chỗ phát tiết, ngẩng đầu thấy Trình Vũ mặt mang theo ý cười, lưu giận lại tăng thêm vài phần, cô đi đến trước mặt Trình Vũ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chị vừa mới nói, cái tát kia của Minh Hân Dao tính lên người mình đúng không?"

Trình Vũ cong khóe miệng, ý cười càng sâu, nhưng cô híp mắt lại ánh mắt mang đầy vẻ trào phúng, "Đúng vậy, tính tôi."

"Đây chính là chị nói." Trình Tư Mộng nghiến răng, giơ tay định tát Trình Vũ.

Trình Vũ sớm đã phòng bị, đang muốn nghiêng người tránh, không ngờ chưa kịp làm gì, liền thấy cánh tay của Trình Tư Mộng bị người khác bắt lấy.

Trình Phi đem Trình Tư Mộng kéo đến sau, trầm giọng nói: "Được rồi Tư Mộng, người khác không có giáo dưỡng liền khóc lóc chơi xấu có gì lạ, em là thiên kim đại tiểu thư, không cần phải tự hạ thấp thân phận."

Trình Phi đột nhiên ngăn cản nhưng làm Trình Tư Mộng phá lệ kinh ngạc, mãi cho đến khi nghe hết lời giải thích của Trình Phi cô mới hiểu được, cô làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu cười nói: "Anh hai nói đúng, chỉ là một kẻ lai lịch không rõ, đến cha mẹ của mình là ai còn không rõ, chỉ là một dã loại mà thôi, không cần phải cùng chị ta chấp nhặt." Ánh mắt cô lạnh lùng lướt qua Trình Vũ, ánh mắt khinh thường nhìn từ trên xuống dưới, lại trào phúng nói: "Ăn nhờ ở đậu mà không tự mình hiểu lấy, Trình gia cho ăn cho mặc không thèm biết ơn, ông nội nói đúng, loại người này là sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, bại hoại, giáo huấn chị ta chỉ làm ô uế tay."

Trình Vũ lạnh lùng nhìn anh em Trình Phi kẻ xướng người họa, loại lời này mấy năm nay cô nghe phán chán, giờ nghe Trình Tư Mộng nhắc tới, cô đã chẳng còn nhiều cảm xúc, chỉ khẽ cười một tiếng: "Còn tự xưng mình là danh viện, trước mặt mọi người lại kêu gào, còn ra tay đánh người, Trình gia đúng là nơi có giáo dưỡng tốt, khó trách tôi cũng bị dạy thành kẻ không có gia giáo, khóc lóc la lối om sòm để chơi xấu!"