Chương 17-2: "Tôi để ý."

Trình Vũ hít một hơi thật sâu, không biết như thế nào mà cô cảm thấy hình ảnh này đặc biệt khiến người ta......

Trình Vũ hít một ngụm khí lạnh, vội lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ nguy hiểm này.

Rượu này có tác dụng chậm, quán rượu có không gian yên tĩnh, bên trong chỉ có vài ba nghệ sĩ tự do đang hát góp vui cho khách khứa, nghe ca nhạc uống rượu ngon, coi như đây là một địa điểm thả lỏng thể xác và tinh thần rất tốt.

Văn Hi đúng là tài xế già khiến cho tiểu ca bồi rượu đỏ mặt tía tai, mà Hân Dao lại thuộc tuýp thẹn thùng, tiểu ca ca bồi rượu bên cạnh lại không dễ gì, anh một câu em một câu trò chuyện, Trình Vũ bên này không có ai uống cùng nên ngoan ngoãn thưởng rượu ngon chìm đắm trong âm nhạc.

Ghế dài bọn cô ngồi thẳng với cửa, người tiến vào chỉ cần nhấc mắt là có thể nhìn thấy.

Trình Vũ nhập một ngụm rượu, vô ý nhấc mắt thì thấy mấy người quen đang tiến vào.

Văn Hi hiển nhiên cũng thấy, lập tức chửi thầm một tiếng: "Như thế nào lại gặp bọn họ, Tưởng Ngân Châu kia cũng đầu quân theo chân bọn họ?" Nói xong theo bản năng nhìn Hân Dao một cái, thấy cô đang nhìn bọn họ với vẻ suy tư, Văn Hi thấy thế không nói thêm cái gì nữa.

Mấy người này đều là người quen, Giản Chu Nghiên, Trình Tư Mộng còn có Trình Phi cùng Lục Thừa Duẫn, cộng thêm Tưởng Ngân Châu.

Tưởng Ngân Châu cùng Trình Vũ bọn họ không chỉ là cùng ban, còn đã từng là người yêu của Hân Dao, chỉ là người nhà Tưởng Ngân Châu ghét bỏ Hân Dao là đại tiểu thư của gia tộc sa sút, cật lực ngăn cản hai người đến bên nhau. Hân Dao nhìn nhỏ người như vậy nhưng tính tự trọng rất cao, biết được chuyện này liền quyết định chia tay Tưởng Ngân Châu, chỉ là Tưởng Ngân Châu tựa hồ không bỏ được, chẳng sợ Tưởng gia cố ý muốn ghép hắn và Trình Tư Mộng, hắn cũng chậm chạp không tỏ thái độ, có lẽ chuẩn bị phản kháng, cũng hy vọng Hân Dao có thể quay lại, nói đi lại nói lại, hai người này thật là một đôi uyên ương số khổ.

Tưởng Ngân Châu luôn phản đôi cùng Trình gia liên hôn nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ cùng anh em Trình gia xuất hiện ở nơi này.

Năm người này tiến vào vừa lúc gặp ba người tạ Bác Nghệ, sau đó liền đứng chung một chỗ nói chuyện, ngày còn đi học quan hệ của Lưu Húc cùng Giản Chu Nghiên cũng không tệ, cho nên Giản Chu Nghiên và Trình Tư Mộng cùng ba người kia coi như cùng một bọn.

Mấy người trò chuyện liền thấy Lưu Húc hướng mấy người bọn cô chỉ chỉ, mà năm người kia cũng nhìn qua, không biết bọn họ nói gì một đám liền hướng Trình Vũ đi tới.

Trình Vũ cùng Văn Hi thấy thế trăm miệng một lời nói: "Con m* nó!"

Một đám người rất nhanh đã đi đến trước mặt, cầm đầu là Giản Chu Nghiên cười lướt trên mặt mấy người nói: "Không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp mấy người."

Trình Vũ nhướng mày nhìn thoáng qua Giản Chu Nghiên, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Không lâu ở buổi đấu giá ô tô, cô cùng Giản Chu Nghiên đã nháo ra việc không vui, khi đó hai người quả thật có thể dùng từ giương cung bạt kiếm để hình dung, mới qua bao lâu Giản Chu Nghiên còn có thể coi như không có việc gì mà chào hỏi bọn cô.

Không hổ là danh viện Bất thành, lá mặt lá trái thật là được luyện tới thuần thục.

Trình Vũ không đáp lời, đại khí Văn Hi không muốn làm bầu không khí trở nên xấu hổ, không mặn không nhạt nói: "CHúng tôi cũng không nghĩ gặp được các người ở nơi này." Văn Hi ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tưởng Ngân Châu nói: "Còn có cậu đó Tưởng Ngân Châu, đã lâu không gặp!"

Ai cùng nghe ra giọng điệu trào phúng của Văn Hi, Tưởng Ngân Châu tất nhiên cũng nghe thấy, nhưng chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn thoáng qua Minh Hân Dao, Minh Hân Dao toàn bộ quá trình đều cúi đầu, chỉ muốn giảm cảm giác tồn tại.

Giản Chu Nghiên lại cười nói: "Nếu mọi người gặp nhau ở đây thì chính là duyên phận, dù sao đều quen biết, ghế của các cậu cũng lớn, nếu không ngại chúng ta cùng nhau ngồi ở đây, cùng nhau ôn lại chuyện cũ."

Trình Vũ vô cùng bội phục Giản Chu nghiên, lần trước ở hội đấu giá bị cô làm cho mất mũi mất sạch. thế nhưng gặp cô cũng không tỏ vẻ khó chịu, còn muốn ngồi chung để tâm sự!

Giản Chu Nghiên nói xong liền quay sang trưng cầu ý kiến người khác, cô cười cười về phía Lục Thừa Duẫn hỏi: "Lục Thừa Duẫn anh thấy có được không?"

Lục Thừa Duẫn trên mặt vẫn biểu tình ôn hòa tươi cười, "Anh không có việc gì, ngồi nơi nào cũng giống nhau."

Trình Phi cũng nói: "Tôi cũng vậy."

Trình Tư Mộng ánh mắt lạnh lùng quét qua Minh Hân Dao, cũng nhún vai, "Tôi cũng không ngại."

Tên trọc đầu Dịch Minh Kiệt và tóc đà điểu Lưu Húc cùng tỏ vẻ không vấn đề gì, Giản Chu Nghiên lại đem ánh mắt chuyển lên người Tưởng Ngân Châu, hắn tuy không mở miệng nhưng cũng không có ý phản đối, Giản Chu Nghiên đem ánh mắt dừng lên Tạ Bác Nghệ dụng cuối cười hỏi: "Bác Nghệ cậu có để ý không?"

Tạ Bác Nghệ lười biếng dựa trên cây cột, một tay xỏ túi một tay chơi điện thoại, nghe vậy hắn ngẩng đầu nhìn Giản Chu Nghiên một cái, nhếch miệng cười một tiếng, cười đến có thâm ý giọng lại chẳng chút để ý nói: "Cô an bài là được, hỏi tôi làm cái gì?"

Giản Chu Nghiên không quá để ý điệu cười đầy thâm ý kia, cô gật đầu quay sang mọi người nói: "Các cậu đều đồng ý một cùng nhau, thế mấy cậu có ngại không?"

Trình Vũ không hiểu nổi Giản Chu Nghiên, ba người bọn cô cùng nhóm người này thực không cùng một bọn, không hiểu vì sao lại muốn ngồi cùng.

Hơn nữa còn dò hỏi từng người, rõ ràng mang vẻ ép buộc xã giao, đều là người trưởng thành đều hiểu ý dối trá đó, sẽ không đắc tội với nhau.

Trình Vũ không phải không thể dối trá, ví dụ như khi ảnh hưởng đến lợi ích của cô, nhưng nhóm người này chẳng mang lại cho cô lợi ích gì cùng bọn họ ngồi chung còn khó chịu, đến dối trá cô cùng lười.

Cho nên, cô cười với Giản Chu Nghiên, nói đơn giản mà rõ ràng một câu, "Xin lỗi tôi để ý."

Ý cười trên mặt Giản Chu Nghiên cứng đờ, nhưng cô ta chưa kịp nói chuyện liền nghe Văn Hi cũng không chút khách khí ném tới một câu; "Xin lỗi, tôi cũng để ý."

Mà Giản Chu Nghiên luôn nhát gan cũng giơ tay nhỏ giọng nói: "Tôi....tôi cũng để ý."

Nụ cười trên mặt Giản Chu Nghiên cứng đờ đến mức không thể duy trì nổi nữa.

Trình Tư Mộng có lẽ quá mất mặt, cô trực tiếp chỉ vào mặt Minh Hân Dao nói: "Cô là cái thá gì? Cô cũng có tư cách để ý?"

Bời vì có quan hệ với Tưởng Ngân Châu, Trình Tư Mộng cùng Minh Hân Dao trước giờ không hợp nhau, ở trường học Trình Tư Mộng không ít lần ỷ vào thế lực Trình gia khi dễ Minh Hân Dao.

Minh Hân Dao cũng rất sợ cô ấy, nghe được lời này, cô sợ hãi tới mức rụt người, Trình VŨ thấy thế, sắc mặt trầm xuống, lười khách khí, nói thẳng: "Nếu chung tôi đã không chào đón, cũng không cần phải mặt dày?"

Trình Tư Mộng nghe lời này trong lòng dâng lên một cỗ hỏa khí, đang muốn cùng cô cãi lại, Trình Phi vội vàng kéo lại, lại nói với những người khác, "Thôi thôi, chúng ta tìm nơi khác ngồi cũng được."

Tiễn đám người này đi, bầu không khí bên ngày cũng hòa hoãn đi không ít, Văn Hi bĩu môi: "Đi đến đây cũng gặp phải, thật đen đủi."

Trình Vũ không để ý lắm, "Mặc kệ đi, gọi nhiều rượu như vậy, đương nhiên phải uống xong mới về."

Một chàng ca sĩ hạt một khúc ca lãng mạn, giọng hát réo rắt trầm bổng, khúc nhạc khiến không khí ấy dần tan đi, bầu không khí chỗ ba người ngồi nhẹ nhàng lên