Chương 13-1: Gặp lại Lục tra nam

Ăn xong cơm sáng, cô trực tiếp đi đến nhà hàng cha nuôi để lại cho mình - Phẩm Cách Giản, nhà hàng cách Lam Nhã Vọng nửa giờ đường đi, cô vẫn như cũ đi bằng xe của Lục Cảnh Vân, gara của anh rất nhiều siêu xe, cô chọn một chiếc Maserati tiện nghi nhất.

Luật sư cũng đi cùng cô vì khi cha nuôi còn sống đã lập di chúc giao lại chức quản lý cho cô, cho nên thủ tục được làm rất thuận lợi.

Chỉ sau hai giờ sau cô đã là tổng giám đốc nhà hàng Phẩm Cách Giản.

Nhà ăn chính Phẩm Cách Giản ở trên tầng hai, những khách VIP sẽ được ngồi ở gian riêng, cha nuôi thiết kế nhà hàng gồm năm tầng, ba tầng sẽ hoạt động kinh doanh, hai tầng còn lại là khu làm việc.

Sau nghi thức thủ tục đã xong, Trình Vũ liền tập trung các bộ phận quan trọng tổ chức một buổi họp, sau cuộc họp nàng cùng các lãnh đạo cấp cao xuống thị sát nhà hàng.

Hiện tại nhà hàng Phẩm Cách Giản có 26 chi nhánh toàn quốc, hình thức không khác nhau. Quy mô lớn nhất là nhà hàng tổng. Đại khái biết tổng giám đốc muốn thị sát nên nhân viên sớm đã chuẩn bị. trong cửa hàng đều làm Trình Vũ vừa lòng.

Trình Vũ bắt đầu xem xét từ lầu 3, đột nhiên phục vụ nói với cô có một vị khách bao trọn lầu ba, muốn được gặp cô, là bạn của cô.

Trình Vũ hỏi đó là người nào, phục vụ chỉ nói đó là một khách nam. Làm thương nhân phải chú ý dĩ hòa vi quý, nếu đã là bạn cô, là chủ nhà hàng cũng nên qua chào hỏi một tiếng.

Chỉ là Trình Vũ không ngờ tới người đến là Lục Thừa Duẫn, khi cô gõ cửa bước vào thì thấy Lục Thừa Duẫn đang ngồi cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài bưng lu trà tinh tế thưởng thức.

Nghe được tiếng mở cửa hắn quay đầu nhìn qua, khóe miệng cõng lên, đôi mắt đen tràn ngập ôn hòa hướng cô cười nhợt nhạt, đến thanh âm cũng êm tai, "Em đã tới?"

Trình Vũ khách khí cười: "Anh sai lại ghé qua đây?"

Hắn nói: "Nghe nói em tiếp nhận cửa hàng liền qua đây nhìn một chút, chúc mừng em."

"Cảm ơn "

"......."

Hắn trầm mặc trong chốc lát, "Thế nào, quá trình thuận lợi? "

Trình Vũ gật đầu, "Hết thảy thuận lợi." Cô quét mắt lên bbanf ăn nói:"Anh chưa gọi món, để tôi kêu phục vụ tới."

"Trình Vũ." Hấn gọi cô lại.

Trình Vũ dừng lại quay đầu nhìn, lại thấy hắn cười chua xót, "Em không cần phải ra vẻ xa vách với anh, anh quay đây chỉ muốn biết em còn ổn không."

Trình Vũ cảm thấy thục nực cười, cô cùng hắn đã tới dạng này, cóc thể khách khí nói chuyện với nhau đã không tồi, hắn có tư cách gì mà chạy đến hỏi thăm cô. Hơn nữa khi cô không ổn chút nào thì chẳng thấy hắn nhiệt tình như vậy, thế nào mà lúc này hắn lại rích cực như vậy?

Là bởi vì tối đấu giá cô kinh diễm ở sân khấu sao? Hắn thấy được nhiều năm cô gái dưới ánh đèn luôn phải cúi đầu dưới ánh mắt mọi người, nay đã hào quang chói mắt?

Nhớ lại người phụ nữ ưu tú kiêu ngạo và Trình Bũ sau này ngã tới mức suýt tàn tật đôi chân, luôn rụt rè sợ hãi hoàn toàn không giống nhau.

Chỉ là tối qua, cô lại tỏa sáng toàn trường, khiến vị hôn thê của hắn mất thể diện, lúc này hắn không ở cạnh vị hôn thê mà an ủi, còn có tâm tư chạy tới quan tâm cô?

Người này xác thực buồn cười, Trình Vũ cúi đầu nói: "Vấn đề này tôi nghĩ đã trả lời qua, tôi rất tốt."

"Thực sự tốt sao?" Hắn đứng dậy, thu lại nụ cười ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng nhìn cô: "Chồng mình mang theo một người phụ nữ khác cùng em xuất hiện ở một nơi, như vậy là tốt đến mức nào? Nếu không phải em thấy được có phải hay không em vĩnh viễn không biết bên cạnh Lục Vân Cảnh còn có bao nhiêu người đàn bà khác?"

Trên mặt cô tỏ vẻ không để bụng nói: "Lục Vân Cảnh chẳng phải đã cho cô ta một bài học?"

Lục Thừa Duẫn cười nói: "Em không ngốc, Lục Vân Cảnh làm vậy chỉ để giữ thể diện cho mình, lấy đại cục làm trọng, cho nên lựa chọn bảo vệ em, chính em không biết hắn ta ở bên ngoài phong lưu khoái lạc ra sao, như vậy là tốt sao?"