Chương 2: Trọng sinh rồi!

Editor: Lam Lam

Trình Vũ bị ánh sáng làm tỉnh giấc, cô híp mắt cố gắng thích ứng với tia nắng chiếu vào mắt một lúc mới choàng tỉnh. Ngạc nhiên khi phát hiện mình đang nằm trong căn phòng sạch sẽ, thoải mái mà rất hoa lệ.

Trình Vũ nhận ra đây là phòng mình.

Cô không hiểu, vì sao bây giờ cô vẫn còn có ý thức, hay là cô không bị người đàn ông kia đâm chết?

Trình Vũ thử ngồi dậy, mới phát hiện có chỗ không đúng, ngực cô không hề bị những động tác nhỏ này gây đau đớn, thân thể không suy yếu như lúc trước.

Cô vô thức lấy bàn tay sờ vào bên trong áo ngủ, vừa sờ cô vừa kinh hãi.

Da ngực trơn bóng tinh tế, một vết thương cũng không có!!

Tại sao? Cô nhớ trước khi hoàn toàn mất đi ý thức người kia đã đâm cô một nhát, nhưng hiện giờ cô không những không chết, còn yên ổn tỉnh lại trên giường, trên người một chút vết thương cũng không có, ngay cả vết thương Lục Vân Cảnh đổi đổi trái tim cho cô cũng đều không tồn tại.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì!

Việc này cô hoàn toàn không nghĩ ra!

Trình Vũ bắt đầu hoài nghi đây chỉ là giấc mơ, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Trình Vũ ngẩn người, suy nghĩ chốc lát mới xuống giường mở cửa.

Ngoài cửa là một phụ nữ trung niên, mặc một bộ đồng phục màu đen của giúp việc, mắt thấy cô vừa mở cửa, liền cười cười nói: "Phu nhân, bữa sáng đã làm xong, mời cô xuống ăn."

Trình Vũ ngơ ngác nhìn người trước mặt, một lúc sau mới phản ứng lại, cô kinh ngạc "Thất.......thất tẩu, sao tẩu lại ở đây?"

Có lẽ thấy phản ứng cô quá lớn, Thất tẩu cũng nhìn cô nghi hoặc một lúc "Hôm nay tới lượt tôi, phu nhân làm sao vậy?"

"........"

Sao có thể? Khi cô trở về, trong nhà người giúp việc, làm vườn, bảo vệ đã hoàn toàn đi hết, Thất tẩu khi nào tới đây?

Khi Trình Vũ vẫn còn ngơ ngác, Thất tẩu nghe dưới lầu có người kêu bà, bà liền đáp lại một câu với Trình Vũ rồi đi xuống: "Tôi còn có chuyện xuống dưới trước, nếu phu nhân chuẩn bị xong thì nhớ xuống ăn sáng."

Thất tẩu rời đi thật lâu sau Tiểu Vũ mới từ hoàn hồn, cô trở lại phòng, nhìn căn phòng quen thuộc, bây giờ trong đầu cô toàn dấu chấm hỏi.

Đảo mắt khắp phòng, cô bắt gặp cái điện thoại cũ trên tủ giường, đó là chiếc điện thoại đời cũ, thiết kế không có cảm mỹ, đã qua nhiều năm rồi, sao trên tủ đầu giường cô còn xuất hiện loại đồ lỗi thời này chứ?

Trình Vũ cầm điện thoại di động, càng nhìn màn hình lại càng hoảng sợ.

"Ngày 2 tháng 7 năm 2010?!!!!"

Sao lại vậy? Vì sao điện thoại lại hiện năm 2010?! Cô đã hôn mê trong hai năm, như vậy bây giờ đã là năm 2020!

Trình Vũ đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, cô nhìn đôi tay cầm chiếc di động, đôi tay trắng nõn tinh tế, hoàn toàn không phải vì bệnh quá nặng mà khô ráo mất nước như cành cây khô.

Cô bỗng nghĩ đến việc gì đó, vội vàng chạy đến bàn trang điểm, nhìn vào gương soi gương mặt bây giờ, quả thực sợ ngây người.

Khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt sáng ngời, tràn ngập sức sống thanh xuân. Mũi nhỏ nhắn cao thẳng, gương mặt trắng nõn má có chút đỏ ửng, đôi môi căng mịn hồng nhuận giống như quả anh đào chín, vô cùng dụ hoặc.

Hoàn toàn không phải là khuôn mặt tiều tụy do bệnh tật quấn thân.

Trình Vũ ở trên cánh tay véo một chút, sự đau nhói nhanh chóng truyền đến, tựa hồ đang nói cho cô biết, những gì xảy ra trước mắt đều không phải là mơ.

Trình Vũ sững sờ ngồi trên giường nửa ngày, Thất tẩu lại kêu cô một lần nữa, nhưng cô không mở cửa. Những chuyện đang xảy ra đều quá sức tưởng tượng của cô, cho dù cô không thể tin được, nhưng sự thật là, cô thật sự quay về mười năm trước!!

Lúc này cô cùng Vân Cảnh kết hôn chưa đến một năm, thân thể cô vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu không khỏe, mà Lục Vân Cảnh cũng không có vì cứu cô mà mang danh gϊếŧ người.

Nửa giờ sau cô rốt cuộc cũng hoàn hồn, sau đó thay quần áo ra cửa. Bên ngoài hành lang trải thảm dài, vừa mềm mại lại lộng lẫy, mỗi một đồ vật đều vô cùng xa xỉ, nhưng ở đây nó chỉ sử dụng để trải đất.

Cầu thang chạm trổ thủ công vô cùng tinh xảo không dính chút bụi, đỉnh đầu treo một chùm đèn vô cùng rực rỡ, bên tường còn treo bức sơn dầu, trên khung mạ một lớp vàng, nhìn xung quanh mỗi một góc đều hiện rõ mấy chữ xa hoa lãng phí.

Trình Vũ đánh giá từng góc của căn phòng, hôàn toàn khác với những gì cô đã thấy trước đây, ngôi nhà mà cô thấy trước đây chỉ có tịch mịch nhưng bây giờ nó có sức sống, còn sống vô cùng mạnh mẽ.

Ánh mắt chậm rãi từ đèn treo nhìn xuống, cô chợt nhìn đến thân ảnh cao lớn ở cửa.

Anh từ bên ngoài bước vào, trên người chỉ mặc một chiếc quần rằn ri dài, cơ thể trần trụi khoác khăn tắm lộ rõ cơ bắp săn chắc.

Đầu tóc đổ đầy mồ hôi, có vài sợi dán trên trán. Một đầu tóc rối không hề ảnh hưởng đến gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, đôi mày sắc bén thâm thúy công thêm ánh mắt sắc bén càng làm người khác sợ hãi, đặc biệt thói quen hay mím môi, khóe miệng luôn ở độ cong đó khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lẽo, một câu cũng không nói, khí thế bức người, không một tiếng động làm người khác cảm thấy áp bách.

Anh đi tới cửa, sớm đã có người giúp việc cung kính giúp anh đem giày thay đổi thành dép lê sạch sẽ.

Nhìn con người quen thuộc trước mắt, Trình Vũ theo bản năng dừng bước.

Mọi thứ đều quá đột ngột, đột nhiên tình lại, đột nhiên biết Lục Vân Cảnh vì gϊếŧ người mà bị tử hình, đột nhiên bị gϊếŧ, sau đó đột nhiên lại trở về mười năm trước, nhân sinh một đời người bỗng chốc thu ngắn trong mấy tiếng ngắn ngủi.

Cô chưa kịp lấy hơi thì thời gian đã trôi qua một vòng luân hồi.

Một khắc trước, cô và Lục Vân Cảnh sinh tử còn cách biệt, cô có rất nhiều chuyện không kịp hỏi rõ ràng, nhưng ngay sau đó anh liền sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, chỉ là trước mắt lại hoàn toàn không giống nhau, Trình Vũ mười năm sau lại đối mặt với Lục Vân Cảnh mười năm trước.

Cô chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu Lục Vân Cảnh...

Lục Vân Cảnh hàng ngày đều có thói quen rèn luyện ở sân huấn luyện sau vườn để thân thể được khỏe mạnh, chỉ cần có thời gian rảnh anh đều rèn luyện ở sau vườn.

Thay dép lê đi vào cửa, người làm liền đem ra một ly nước điện giải cùng với điểm tâm, anh uống ngụm nước, bắt đầu bữa điểm tâm, hình như cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của ai đó, anh quay đầu lại ngoái nhìn.

Trình Vũ không ngoài ý muốn chạm ánh mắt anh, đôi mắt bình tĩnh, như cất giấu cả một biển tĩnh lặng, thâm thúy rồi có chút uy hϊếp ẩn hiện.

Trình Vũ cơ hồ bị ánh mắt của anh làm cho hốt hoảng, nhưng anh phát hiện người nhìn chăm chú là cô, một chút biểu cảm cũng không có, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức điểm tâm anh chưa kịp ăn hết.

Đúng, đây là thái độ Lục Vân Cảnh đối với cô, không, chính xác mà nói, là thái độ bọn họ đối với nhau, dù ở chung nhà, bình thường một câu cũng không nói, trừ phi thời điểm không thể không nói, nếu không bọn họ luôn coi nhau như người xa lạ.

Thực ra điều này cũng dễ lý giải, vốn dĩ hôn nhân của cô và Lục Vân Cảnh cũng chỉ là một giao dịch.

Lục Vân Cảnh giúp cô giải quyết những phiền toái ba cô lưu lại, mà cái anh cần đó chính là cô gả cho anh, đáp trả lại những người đã từng nhục nhã anh.

Sau khi kết hôn, hai người đều hiểu rõ tình huống của mình, cho nên hai người không mưu mà hợp, ăn ý ai làm việc đó, không ảnh hưởng tới đối phương.

Hai người duy trì cuộc hôn nhân như vậy suốt tám năm hoàn toàn không có cảm tình, một chút giao thoa cũng không có.

Cho nên lúc nghe nữ cảnh sát nói Lục Vân Cảnh vì cứu cô mà bắt nhiều người đi thí nghiệm, cô không tin nổi, không tin Lục Vân Cảnh sẽ vì cô mà làm như vậy, anh không có lí do gì để làm như thế.

Anh yêu cô sao?

Những lời này thật buồn cười, hoàn toàn không có khả năng.

Cô thậm chí còn nghĩ, Lục Vân Cảnh gϊếŧ nhiều người, không phải vì cứu cô mà là anh đã từng đã làm bác sĩ, đối với y học khẳng định sẽ có hứng thú, vì thế cứu sống cô thật sự chỉ là vì nghiên cứu.

Có suy nghĩ như vậy co chút vô tình tàn nhẫn, nhưng trừ điều đó ra cô thật sự không nghĩ ra lí do nào Lục Vân Cảnh lại không tiếc hết thảy gϊếŧ người vì cứu cô.

Lục Vân Cảnh ăn xong điểm tâm đi lên lầu, giờ phút này cô đang đứng trên cầu thang, anh đang từng bước từng bước tới gần cô.

Người chồng xa lạ lại đáng sợ này, cô chưa từng tìm hiểu về anh, cô không hiểu được những việc anh đã làm, rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Anh đi tới gần cô, như thường lệ, anh giống như không nhìn thấy cô, lướt qua cô không nói lời nào, chỉ là khi anh đi ngang qua, cô bỗng nhớ đến lời nữ cảnh sát nói:

"Theo như chúng tôi được biết, hắn vì cứu cô mà gϊếŧ người."

"Bởi vì hành vi quá ác liệt hắn sẽ bị bắn sau vài ngày."

Mặc kệ như thế nào, anh cũng đã từng cứu cô.

Sự tương phản và hoài nghi khiến cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi gặp lại anh, cô không thể nói ra cảm giác trong lòng là như thế nào.

Cô nhịn không được gọi anh "Lục......"

Khi nói ra cô mới phát hiện cô không biết nên xưng hô như thế nào, ngập ngừng trong chốc lát cô mới nói "Lục...... Lục tiên sinh."

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, anh hơi nhíu mày, cho dù không thấy, nhưng Trình Vũ vẫn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh.

Anh cũng không ngờ cô sẽ chào hỏi anh

Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh, và hít một hơi thật sâu mới dám nói: "Chúng.......chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"?"

Hồi lâu không có thấy anh trả lời, cô lặng lẽ giương mắt nhìn anh, ánh mắt thâm thúy của anh dừng lại trên người cô, trên mặt không có chút biểu tình, vẫn luôn trầm mặc, nhưng mà bây giờ anh trầm mặc lại khiến người khác cảm giác đáng sợ.

Bởi vì cô căn bản không nhìn thấu được anh đang suy nghĩ cái gì.

Cùng người như vậy đứng chung một chỗ, im lặng một khắc cũng cảm thấy khủng hoảng, Trình Vũ thật sự chịu không nổi, đang muốn nói anh không muốn thì thôi, không nghĩ tới anh lại nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Được."