- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vô Củ
- Chương 288: CP ngồi vững
Vô Củ
Chương 288: CP ngồi vững
Bạch Lương vừa đến rất nhiều người bị kích động, phạm nhiều sai lầm, cứ như vậy tiến độ liền trì hoãn. Đến giữa trưa chưa có quay xong một cảnh, Tề Hầu đói bụng xẹp lép rồi. Hắn còn có rất nhiều phần diễn, còn đối diễn cùng Bạch Lương.
Bạch Lương cao lớn cũng không thua gì Tề Hầu. Trùng hợp là những người hăm mộ gọi Bạch Lương là Đại Bạch, Tề Hầu đăng ký phát sóng trực tiếp tên là Lữ Tiểu Bạch, như vậy Đại Bạch và Tiểu Bạch tụ hội. Hai người còn có rất nhiều cảnh đối diễn, phóng viên, paparazi đều ồ ạt tới muốn đào tin tức, dù sao hai người kia đều rất được hâm mộ.
Bạch Lương tuổi cũng không lớn dù đã nổi tiếng rất nhiều năm, khả năng còn nhỏ tuổi hơn Lữ Bạch. Lữ Bạch hai mươi tám tuổi, cái tuổi này mới bắt đầu nổi tiếng quả thực chính là kỳ tích. Bạch Lương vào nghề sớm, phát triển cũng sớm, nổi tiếng từ rất sớm, đến nay đã bảy tám năm.
Bạch Lương nổi tiếng rất sớm thứ nhất là bởi vì vóc dáng đẹp. Hắn xuất thân là người mẫu. Thứ hai là bởi vì khuôn mặt đẹp. Thứ ba lại bởi vì Bạch Lương là con lai, đôi mắt màu xanh lam, ánh mắt sâu thẳm. Người hâm mộ đều nói tuyệt đối không nên nhìn thẳng vào đôi mắt Đại Bạch, bởi vì vừa nhìn liền sẽ bị hút vào, thực sự quá mê hoặc rồi.
Bạch Lương rất hiền hoà, không có làm giá. Thế nhưng trên thực tế cũng có thời điểm cách xa ngàn dặm. Dù sao nổi tiếng lâu như vậy, dạng người nào cũng gặp qua, người dựa dẫm lăng xê cũng không ít, không chừng nói một câu liền scandal ầm ĩ.
Buổi sáng không hoàn thành nhiệm vụ, buổi trưa vốn nên ăn cơm rồi tiếp tục, kết quả đã xảy ra một chuyện bất ngờ. Xe chở cơm của bọn họ không tới kịp, bời vì đi sai đường, phút chốc tất cả mọi người tuyệt vọng. Người phụ trách nhanh chóng gọi điện thoại để bên cung cấp nhanh chóng đưa cơm tới. Mọi người không thể làm gì khác hơn là để bụng đói làm việc, chờ cơm đưa tới lại nghỉ ngơi.
Buổi trưa hôm nay giờ cơm Tề Hầu không gọi điện thoại cho Ngô Củ. Ngô Củ thấy kỳ quái, mỗi ngày giờ cơm trưa hai người đều phải nấu cháo điện thoại. Ngô Củ cho là Tề Hầu ngày hôm nay bận, bởi vậy cũng không quấy rối hắn.
Ngô Củ cùng Thiệu Hốt ngồi trên xe đến phim trường. Khi đi sắp đến, Ngô Củ mới nhận được điện thoại Tề Hầu.
"A lô! "
Giọng Tề Hầu uể oải, Ngô Củ kinh ngạc hỏi:
"Làm sao vậy? Khí trời quá nóng say nắng sao?"
Tề Hầu nói:
"Không phải, đói bụng."
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Mang theo nhiều cơm như vậy mà, buổi sáng đã ăn hết?"
Tề Hầu oan ức nói:
"Không có."
Tề Hầu đem sự tình nói một chút, đặc biệt đáng thương. Tuy rằng Tề Hầu có mang theo cơm tiện lợi, nhưng cơm hộp đưa sai địa điểm phải trễ nải, cho nên đạo diễn liền để mọi người tiếp tục diễn, lùi thời gian nghỉ trưa lại. Tề Hầu là diễn viên chính, hắn có rất nhiều cảnh đối diễn với Bạch Lương, không có cách nào tranh thủ đi nghỉ ngơi. Như vậy là hay rồi, Tề Hầu có cơm không thể ăn, quả thực phải chết đói.
Ngô Củ nói:
"Hiện đang dùng cơm?"
Tề Hầu nói:
"Ừ, đang ăn đây, có thể coi là cơm đã đưa tới, sắp chết đói tôi."
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy thấy đáng thương, có chút đau lòng. Ngô Củ biết không cho Tề Hầu làm gì cũng được, ngàn vạn lần không thể không cho hắn ăn cơm, đói bụng Tề Hầu sẽ rất tội nghiệp.
Ngô Củ nói:
"Đừng gọi điện thoại, ăn trước đi, ăn xong rồi lại nói."
"Ừ, vậy ăn xong rồi lại gọi điện thoại cho Nhị ca."
Kỳ thực xe của bọn họ sắp tới nơi, không cần thiết gọi điện thoại. Ngô Củ cúp điện thoại, kết quả vừa ngẩng đầu phát hiện thật kẹt xe.
Chỗ hẻo lánh vốn không thể kẹt xe. Nhưng vì đoàn phim có Bạch Lương cùng Lữ Bạch đồng thời xuất hiện bởi vậy paparazi cùng phóng viên đến nhiều lắm. Còn có rất nhiều người hâm mộ muốn đến thấy thần tượng, cứ như vậy mà kẹt xe.
Đã xảy ra sự cố va chạm, phía trước bị kẹt muốn chết, xe cảnh sát cũng không qua được, không có cách nào xử lý sự cố, bởi vậy vẫn luôn ùn tắc.
Ngô Củ nhìn đồng hồ. Dù sao cũng kẹt xe, vừa vặn bên cạnh có cửa hàng tiện lợi, Ngô Củ nghe Tề Hầu nói đáng thương, liền muốn mua thêm ít thức ăn.
Thiệu Hốt vừa nghe, lập tức cũng muốn cùng Ngô Củ xuống xe. Hắn nói Đông Quách Nha đậu xe vào lề đường. Dù sao cũng không đi được, ăn trước chờ thông xe lại đi.
Đông Quách Nha không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là di chuyển xe từ trong làn đường ra phía ngoài. Xe đậu trước quán, mọi người liền xuống xe đi ăn.
Ngô Củ mua cho Tề Hầu rất nhiều món nào trà sữa, bánh cuốn nhân tôm, bánh dứa nướng, vịt quay, bánh bơ, cà ri cá,... nói chung gói rất nhiều rất nhiều.
Thiệu Hốt đứng một bên vừa ganh tị vừa xem thường nhìn Ngô Củ điểm đóng gói đồ ăn, nói:
"Một mùi luyến ái hôi thối a..."
Ngô Củ:
"..."
Bởi vì không phải quán cơm, gọi món bếp mới làm, cho nên cần chờ đợi. Ngô Củ cũng không vội vã, dù sao cũng kẹt xe. Bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, chờ khi đường thông lại đi ra ngoài.
Ngô Củ không có chuyện gì làm, liền mở điện thoại di động. Không ngờ tới Tề Hầu đang phát sóng trực tiếp ăn cơm.
Tề Hầu phát sóng trực tiếp rất đơn giản, chính là đem điện thoại di động để phía trước hướng thẳng vào mặt, sau đó vùi đầu ăn, thỉnh thoảng mới nhìn màn hình, giống như để làm chứng khi ăn, ăn xong mới nói.
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu phát sóng trực tiếp ăn cơm liền bật cười. Thiệu Hốt cũng nhìn thấy, lập tức cười ha ha nói:
"Cái quỷ gì đây! Cây rụng tiền của chúng ta phát sóng trực tiếp ăn cơm đơn giản như thế à!?"
Quả nhiên liền thấy rất nhiều người hâm mộ khen Tề Hầu ngay thẳng.
Người qua đường A:
"Oa, ông xã ăn cơm hộp đó!"
Người qua đường B:
"Ông xã rất giản dị. Tôi nghe nói rất nhiều minh tinh đều là tự chọn món ăn, ông xã ăn cơm hộp!"
Người qua đường C:
"Ồ, các người xem ông xã còn có hộp cơm tiện lợi đó! Thật đáng yêu a, là gấu con! Thật gấu con thật đáng yêu!"
Người qua đường D:
"Nhất định là Nhị ca làm hộp cơm tiện lợi này!"
Tề Hầu phát sóng trực tiếp ăn cơm hộp. Phần ăn hôm nay tuyệt đối ăn không đủ no. Hắn vừa ngẩng đầu xem màn hình, liền thấy mọi người đang thảo luận hộp cơm tiện lợi hình gấu con. Tề Hầu không biết cái gì là gấu con tiện lợi, bất quá Nhị ca cho hắn hộp cơm mang theo, hắn rất yêu thích là được rồi, cũng cảm thấy siêu cấp đáng yêu.
Tề Hầu liền đem hộp tiện lợi tới, rất là khoe khoang để đối diện màn hình mở ra cho mọi người xem món ăn. Ngô Củ làm sushi, còn có cơm nắm, từng cái từng cái rất đẹp.
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca làm thêm món ăn cho tôi."
Người qua đường Giáp:
"A a a a ông xã xấu xa quá! Ông xã khoe khoang!"
Người qua đường Ất:
"Bắt nạt chúng tôi không có Nhị ca đúng không!?
Người qua đường Bính:
"Cơm nắm thật đáng yêu a!"
Người qua đường Đinh:
"Ông xã ông xã, cơm nắm đáng yêu như thế làm sao nhẫn tâm ăn!"
Tề Hầu nhìn thấy bình luận, lấy ra một cái cơm nắm bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa cười nói:
"Đương nhiên phải ăn, bởi vì ăn xong rồi Nhị ca còn làm cái càng đáng yêu hơn cho tôi."
Người qua đường A:
"A a a a a a ngược cẩu!"
Người qua đường B:
"Ai hỏi vấn đề này!! Quả thực tự rước nhục nhã!!"
Người qua đường C:
"Hu hu hu, ông xã ngược cẩu! Chúng tôi không có Nhị ca thương hu hu!"
Người qua đường D:
"Cơm nắm ăn ngon không? Đáng yêu như thế! Là mùi vị gì?"
Tề Hầu liền cầm lấy một cái cơm nắm bỏ vào trong miệng nhai nhai, trầm ngâm một chút, nói:
"Ừm... Là mùi vị Nhị ca."
Người qua đường Giáp:
"Không có một chút phòng bị..."
Người qua đường Ất:
"... Liền trúng chiêu bị ngược!"
Người qua đường Bính:
"Đá lăn chậu cơm, không ăn thức ăn cho chó!"
Người qua đường Đinh:
"Ăn ăn ăn! Tôi ăn nha! Phát thêm đi phát thêm đi! Tôi đứng vững CP rồi!!"
Ngô Củ đang dùng nickname "Hùng Vương" tham gia phát sóng trực tiếp, luôn không lên tiếng, hoàn toàn là bóng ma trong suốt. Hơn nữa trong phòng quá nhiều người, Tề Hầu căn bản không phát hiện được. Hơn nữa Ngô Củ cảm thấy mình dùng tên này đặc biệt an tâm, tuyệt đối sẽ không bị lật tẩy.
Nói thật, Tề Hầu đối mặt ống kính thực sự quá "ngông cuồng quyến rũ". Ngô Củ nghe hắn nói "mùi vị Nhị ca", nhất thời mặt có chút đỏ, thực sự xấu hổ.
Tề Hầu vẫn phát sóng trực tiếp ăn cơm, đầu tiên là cơm hộp, sau đó là cơm tiện lợi. Những người hâm mộ đang bàn luận, đột nhiên có người lướt qua, mọi người như phát điên.
Người qua đường O:
"A a a a a a a a a a a a a a a a!"
Người qua đường P:
"Tôi thấy cái gì!!"
Người qua đường Q:
"Đại Bạch! Đại Bạch!! (●—●)!"
Người qua đường R:
"Má ơi!! Đúng là Đại Bạch!!"
Người qua đường E:
"Ngày hôm nay Đại Bạch quả nhiên ở trong đoàn phim! Trời ơi a a a thần tượng đi tới!!!"
Tề Hầu sợ hết hồn, nhìn đầy bình luận than thở. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Bạch Lương. Bạch Lương tựa hồ không có chuyện gì làm, đã ăn xong rồi đi lại hoạt động một chút. Buổi sáng diễn cưỡi ngựa, Lưu đạo diễn không cho bọn họ dùng đồ đạo cụ, nhất định muốn cảnh xa, mọi người phải cưỡi ngựa thật. Bởi vậy mọi người ngồi trên lưng ngựa rất lâu, bây giờ cũng nên hoạt động một chút.
Tề Hầu quay đầu lại nhìn, Bạch Lương vừa vặn cũng quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Bạch Lương rất tự nhiên đi tới, cười nói:
"Xin chào."
Hắn đi tới mới nhìn thấy Tề Hầu đang phát sóng trực tiếp, áy náy cười cười, nói:
"Tôi hình như làm phiền, thật ngại quá."
Tề Hầu cũng không cảm thấy phiền. Nếu như là người khác có thể sẽ cảm thấy Bạch Lương cướp danh tiếng, từ đây có mối thù. Bất quá Tề Hầu phát sóng trực tiếp không phải là vì danh tiếng, mà là cảm thấy thú vị, cho nên không có cảm giác gì.
Trên màn ảnh rất nhiều người cũng là fan Bạch Lương, nhìn thấy Bạch Lương đều như ong vỡ tổ. Tề Hầu nói:
"Thật là nhiều người muốn bắt chuyện đó."
Bạch Lương cười nói:
"Tôi có thể chào hỏi không?"
Tề Hầu kỳ quái nhìn Bạch Lương. Ý Bạch Lương là bởi vì Tề Hầu phát sóng trực tiếp, nếu như hắn tùy tiện chào hỏi người xem khả năng không tốt, thật giống như tùy tiện động đồ của người khác mà không xin phép.
Bạch Lương thấy Tề Hầu đồng ý, liền nhìn màn hình cười nói:
"Chào mọi người."
Người qua đường Giáp:
"A a a a a a a Đại Bạch chào anh!"
Người qua đường Ất:
"Đại Bạch thật đẹp trai!!!"
Người qua đường Bính:
"Oa a a a Đại Bạch cùng ông xã cùng khuông hình rồi!!!"
Người qua đường Đinh:
"Oh my god! Thật là lợi hại! Xuất hiện cùng nhau rồi! Cùng nhau rồi! Tôi hạnh phúc muốn chết luôn!"
Người qua đường Mậu:
"Đều rất soái!! Cực kỳ soái!!"
Người qua đường Kỷ:
"Yaigiangapuemnkgagdse?"
Người qua đường Canh:
"Ha ha ha ha lầu trên quá hạnh phúc, đã không biết đánh chữ như thế nào sao?"
Người qua đường Tân:
"Chết tiệt!! Phía sau phía sau!! Phía sau kìa!!"
Người qua đường Nhâm:
"Kinh khủng! Nam thần! Nam thần phía sau! Có hổ!!!"
Người qua đường Quý:
"Thật sự là hổ a!!!!"
Tề Hầu cùng Bạch Lương đều chưa kịp phản ứng, dù sao bọn họ không thấy phía sau. Thế nhưng người đang xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy, Ngô Củ cũng đang rình coi phát sóng trực tiếp, bởi vậy cũng nhìn thấy.
Phía sau Tề Hầu cùng Bạch Lương thật sự có một con hổ. Bởi vì khoảng cách khá xa, bởi vậy mọi người ban đầu không thấy rõ ràng lắm, lực chú ý còn bị suất ca hấp dẫn, trong lúc nhất thời không có người nào chú ý tới. Bị cảnh báo như thế vừa bừng tỉnh, tất cả mọi người chú ý tới.
Tề Hầu cùng Bạch Lương quay đầu lại, quả nhiên thấy hổ. Chỗ phim trường này bên cạnh có vườn động vật hoang dã, bọn họ còn muốn mượn vườn thú vài động vật làm cảnh nền. Bất quá đó là chuyện của ngày mai, không nghĩ tới có hổ chạy ra ngoài, còn chạy vào chỗ của bọn họ.
Không hề có biện pháp bảo vệ, người đoàn phim đang nghỉ ngơi, cười vui vẻ ăn cơm trưa, tán gẫu. Kết quả đột nhiên xuất hiện một con hổ, con hổ kia đi vào đoàn người, chưa ai có phản ứng, còn cho là tổ đạo cụ chuẩn bị.
"Gầm!!!"
"A a a a!!!"
Hổ nhìn thấy nhiều người như vậy, tựa hồ cũng bị kinh sợ, phát ra một tiếng rống to. Nhiều người ngay lập tức liền chạy trốn, dụng cả tay chân chạy trốn, sợ hãi kêu to.
Hổ nhìn thấy người chạy liền nhào theo phi thường hung mãnh.
"Xoảng!"
Camera bị đẩy ngã nát bấy.
Người trong đoàn hô to, đạo diễn cũng ngây ra, căn bản không nghĩ tới sẽ có hổ đột nhiên xông tới, hơn nữa còn đang tập kích người.
Hổ xô ngã camera, cũng bị sợ hết hồn, càng là bấn loạn. Nó hướng về đám đông điên cuồng la hét chạy trốn. Đạo cụ cùng cơm nước bị văng tứ tung, phóng viên paparazi sợ chạy tứ phía. Nhưng mà có một ít paparazi điếc không sợ súng còn muốn ghi lại cảnh này.
Đèn flash chớp nhoáng doạ con hổ, lập tức nó gào thét lớn, bay thẳng đến chỗ paparazzi vồ tới.
Paparazi sợ hết hồn, vội vã bỏ chạy, cũng không quên cầm chắc camera. Hắn chạy nhanh, đυ.ng nhã một đứa bé cũng đang chạy.
Ngày hôm nay có rất nhiều người đến xem đoàn phim, trong số người tới có mang theo không ít trẻ con. Đứa bé vốn chạy trốn chậm, kết quả còn bị paparazi va chạm, ngã trên mặt đất.
Con hổ nhìn thấy đứa bé té ngã, gào thét xông lại, há mồm liền muốn cắn.
Tề Hầu sợ hết hồn, cũng không quản cái gì, lập tức chạy đi. Những người hâm mộ liền thấy màn hình chấn động đến mấy lần, trời đất quay cuồng, sau đó chỉ thấy bóng lưng Tề Hầu hướng về phía con hổ cùng đứa bé.
Trong lúc nhất thời bình luận như ong vỡ tổ, tất cả đều hô to gọi Tề Hầu trở về. Nhưng bọn họ chỉ là bình luận chữ, cũng không phải nói chuyện ra tiếng, Tề Hầu căn bản sẽ không nghe thấy.
Điện thoại di động tuy rằng rơi xuống thế nhưng góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy hướng Tề Hầu chạy đi. Con hổ kia nhào tới, Tề Hầu cũng xông tới kịp thời ôm đứa bé lăn sang bên cạnh.
Con hổ không có nhào trúng đứa bé. Đứa bé được Tề Hầu ôm vào trong lòng, còn bị dọa khóc lớn. Con hổ nổi giận xông tới lần thứ hai, nhằm vào Tề Hầu cùng đứa trẻ.
Tề Hầu nhanh chóng nhảy lên một cái, ôm đứa bé chạy đi, con hổ theo sát không dừng.
Ngô Củ sợ hãi đứng lên, cũng không quản cái gì, cầm điện thoại di động chạy ra khỏi cửa hàng. Còn kẹt xe, phía trước còn rối loạn, bên này là nước chảy không lọt, Ngô Củ trực tiếp chạy bộ.
Trong phim trường loạn tung lên, con hổ đuổi theo Tề Hầu không tha, những người khác cũng không giúp đỡ được. Có người báo cảnh sát, phóng viên cùng paparazi chạy ra ngoài, cũng không tản đi, tất cả đều tụ ở cửa chụp ảnh. Nhìn giống như bọn họ là du khách chụp hình động vật hoang dã vườn thú.
Bảo vệ xông lại, nhưng không ai dám đi lên ngăn chặn con hổ, chỉ có thể ngăn cản phóng viên cùng paparazi. Bảo vệ gào thét lớn để đám đông đi mau, đừng tiếp tục quay chụp, sẽ làm con hổ càng tức giận.
Phóng viên cùng paparazi lại không tản đi, vẫn cứ quay chụp, còn có người phát sóng trực tiếp.
Bên kia Tề Hầu ôm đứa bé chạy, người bên cạnh đều tản ra.
"Bốp!!!"
Đột nhiên có đồ vật bay tới, trực tiếp đập vào mặt con hổ. Chính là một bình nước.
Con hổ không biết đến đó là cái gì, chỉ bị giật mình, ngẩng đầu nhìn hướng đồ vật bay tới. Tề Hầu cũng ngẩng đầu nhìn, thấy là Bạch Lương.
Bạch Lương ném một bình nước lại đây, lại tiếp tục ném một bình khác, tựa hồ thu hút sự chú ý của con hổ. Hắn nháy mắt với Tề Hầu.
Tề Hầu lập tức hiểu ý, ôm đứa bé chạy đến khu vực an toàn. Bên ngoài đã kéo cửa lại để ngừa con hổ xông ra. Tề Hầu đem đứa bé ném cho người trong đoàn đứng ngoài rào. Đứa bé sợ đến khóc ròng ròng. Người nhà cũng không ở bên cạnh, Lưu đạo diễn nhanh chóng ôm đứa bé vào trong ngực dỗ dành.
Nào có biết Tề Hầu giao đứa trẻ xong lại không ra ngoài, lập tức quay đầu chạy đi. Lưu đạo diễn hô to:
"Lữ Bạch!! Lữ Bạch!! Lữ Bạch, cậu đi làm gì! Trở lại! Trở lại!"
Thế nhưng Lưu đạo diễn gọi, người trong đoàn gọi, Tề Hầu vẫn không trở lại.
Ngô Củ thở hồng hộc chạy tới cửa liền thấy bóng lưng Tề Hầu xa xa, cơ hồ sắp không thấy được.
Ngô Củ lập tức chen tới sát cửa rào. Lưu đạo diễn nhìn thấy Ngô Củ, sợ hết hồn. Ngô Củ muốn mở cửa đi vào trong, Lưu đạo diễn vội vã ngăn cản, nói:
"Ngô tổng! Không thể đi vào! Bên trong quá nguy hiểm! Chớ vào!"
Ngô Củ cũng không để ý, bọn họ không để cho mở cửa, sợ con hổ chạy ra. Ngô Củ liền trực tiếp bám vào chấn song nhảy qua rào.
Tất cả mọi người hít một hơi. Ngô Củ nhảy vào, con hổ kia vừa vặn lại tới. Con hổ bị Bạch Lương chọc giận, đã không đuổi theo Tề Hầu, đổi thành công kích Bạch Lương. Tay Bạch Lương có vết cào rất lớn, tuy rằng không sâu, thế nhưng nhìn thấy mà giật mình. Hắn còn mặc đồ cổ trang, tay áo rộng bị xé lung ta lung tung.
Tề Hầu đang hỗ trợ Bạch Lương chạy trốn, liếc mắt liền thấy được Ngô Củ, hô to:
"Sao lại vào đây!?"
Ngô Củ không nói gì, bởi vì đã không kịp nói chuyện. Con hổ kia đang xông lại, đuổi tới nơi. Lưu đạo diễn hô to:
"Mở cửa!! Mở cửa!! Thả bọn họ ra!!"
Có người lại hô to:
"Không thể mở cửa! Hổ sẽ chạy ra đây!!"
"Mở cửa khác đi!"
"Không thể mở cửa! Hổ muốn ăn thịt người!"
Nhìn thấy hổ chạy tới, Tề Hầu đỡ Ngô Củ cùng Bạch Lương nhảy ra ngoài trước. Thời gian không kịp nữa rồi, vừa lúc đó, có bóng đen từ phía ngoài nhảy vào.
"Ôi!!!"
"Là đứa trẻ!"
"Gì vậy! Nó định làm gì!?"
"Tại sao lại có người vào!"
Nghe mọi người hô to, ba người quay đầu nhìn, quả nhiên có người nhảy vào trong. Là một thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc rách rưới, mặt cũng bẩn. Chính là thiếu niên ngày đó Ngô Củ nhìn thấy ở cửa bệnh viện, giống hệt Tử Văn.
Mọi người kêu sợ hãi, thiếu niên đặc biệt linh hoạt, giống một con mèo từ trên cửa nhảy xuống. Thời điểm con hổ nhào tới thiếu niên ở giữa ba người và con hổ.
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi nhìn con hổ vồ lấy thiếu niên. HunhHn786 Móng vuốt sắp hạ xuống, ngay tại lúc này tất cả mọi người nhắm mắt lại, không muốn nhìn cảnh máu me, đột nhiên con hổ dừng lại.
Con hổ giống bị thiếu niên đầu độc. Nhìn vào mắt của thiếu niên, nó liền dừng lại động tác, lập tức thu móng vuốt nằm úp sấp trên mặt đất.
Ngô Củ cùng Tề Hầu thở phào nhẹ nhõm. Hai người đều biết Tử Văn là được hổ mẹ nuôi lớn, từ nhỏ đã có thể thuần phục động vật. Thiếu niên này tuy rằng lớn tuổi hơn một chút, thế nhưng thật sự là Tử Văn.
Bạch Lương căn bản không biết điều này, sợ đến lập tức xông tới ôm lấy thiếu niên. Thiếu niên bị hắn từ sau lưng ôm lấy, trừng to mắt, tựa hồ có vẻ sợ. Con hổ còn tưởng rằng Bạch Lương đang tập kích thiếu niên, lập tức vọt lên, mở rộng miệng rống.
Thiếu niên bẩn thỉu, Bạch Lương tuy rằng chật vật, còn chảy máu, nhưng áo mũ chỉnh tề. Thiếu niên không dám để Bạch Lương ôm chính mình, vội vã lui ra, sau đó giơ tay lên nói:
"Suỵt, không được rống, sẽ dọa sợ người."
Giọng thiếu niên rất nhẹ nhàng, giống như một dòng nước mát, làm người nghe thoải mái.
Con hổ thế nhưng như là nghe hiểu thiếu niên nói chuyện, lại ngồi im, còn dùng móng vuốt lau lau mặt, giống như mèo rửa mặt, sau đó ngẩng đầu lên rung đùi đắc ý.
Trong khi mọi người kinh sợ, thiếu niên duỗi tay chậm rãi vuốt ve vuốt ve đầu hổ. Mọi người sợ tới mức trừng mắt, lại thấy con hổ thân mật lắc lắc đầu trong lòng bàn tay thiếu niên, tựa hồ thích được thiếu niên vuốt ve, nháy mắt từ hổ biến thành một con mèo lớn.
Bạch Lương cũng khϊếp sợ, không thể tin tưởng nhìn thiếu niên.
Thiếu niên dơ hề hề lộ ra một nụ cười. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng cho cảm giác đáng yêu. Thiếu niên cười tủm tỉm nói:
"Nó bị sợ hãi, nó vẫn là hổ con, xem ra là đi nhằm đường."
Bạch Lương không thể tin tưởng nhìn thiếu niên, nói:
"Nó… Nó vẫn là hổ con?"
Thiếu niên liếc nhìn Bạch Lương một cái, tựa hồ cảm thấy hắn không đúng trọng điểm, nói:
"Anh mau đi băng bó một chút đi."
Lúc này mọi người mới phản ứng, nhanh mở cửa rào. Hổ vẫn luôn thực ngoan ngoãn, cũng không có lại công kích người, chỉ là dựa vào thiếu niên, nhất định muốn thiếu niên sờ đầu nó.
Thực mau người vườn bách thú cũng tới mang hổ đi. Bé hổ tựa hồ còn không nỡ xa thiếu niên, lưu luyến bước đi. Thiếu niên nói còn trở về gặp nó, bé hổ lúc này mới chịu đi.
Đoàn phim có thể nói là lung tung rối loạn, rối tinh rối mù. Người vườn bách thú chạy tới thương thảo bồi thường. Cũng không biết sao lại thế này, l*иg sắt bị mở, hổ con chạy ra bị kinh sợ. May mắn không có nhân viên bị thương nặng, cánh tay Bạch Lương bị chút thương tích, những người khác đều không có bị thương, chỉ tổn thất tài sản có chút nhiều.
Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, người cũng bị kinh hách. Hôm nay không thể quay tiếp, Lưu đạo diễn cho mọi người về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngô Củ phút chốc giật mình, đời trước gặp Tử Văn cũng rất chật vật, đời này gặp Tử Văn vẫn là như vậy.
Khi thiếu niên phải đi, Ngô Củ cùng Tề Hầu đuổi theo. Tử Văn không nghĩ tới có người đuổi theo rất kinh ngạc nhìn bọn họ.
Đúng là giống nhau như đúc, chỉ là tuổi lớn hơn. Bất quá Tử Văn lớn hơn cũng không đáng kinh ngạc, Ngô Củ sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Ngô Củ nói:
"Cậu tên là gì?"
Thiếu niên kia nhìn Ngô Củ, tựa hồ có đề phòng, không nói gì. Vào lúc này Ngô Củ liền nghe âm thanh "ục ục", thiếu niên đã đói bụng. Ngô Củ cười cười, nói:
"Tôi mời cậu qua bên kia ăn một bữa cơm, được chứ? Coi như cám ơn."
Thiếu niên có chút khó xử, ăn cơm cám dỗ hắn quá lớn, thế nhưng hắn cúi đầu nhìn quần áo của chính mình, kéo kéo, lập tức cúi đầu dùng sức lắc lắc đầu.
Tề Hầu nói:
"Vậy trước tiên đi tắm, thay quần áo khác, thế nào?"
Thiếu niên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bọn họ. Tề Hầu tận lực để cho mình hiền lành dễ gần, cười ôn nhu. Thiếu niên có chút mê man, Ngô Củ duỗi tay tới, kéo tay của thiếu niên. Thiếu niên giật mình muốn tránh né tay Ngô Củ, ngập ngừng nói:
"Tay tôi bẩn..."
Ngô Củ cười nói:
"Đi thôi."
Tề Hầu như cái đuôi theo sau, lén lút nói với Nhị ca nhà hắn:
"Nhị ca, tôi ghen tị đó. Đối với tôi phát tác tính ưa sạch sẽ, sao đối Tử Văn lại không có?!"
Ngô Củ rất chính nghĩa nhìn Tề Hầu, nói:
"Còn muốn hỏi tôi? Cậu nên tự kiểm điểm mình đi."
Tề Hầu phút chốc không có gì để nói, bởi vì hắn cảm thấy rất có đạo lý, nghe ra hình như là vấn đề của chính mình!
Khách sạn không cao sang lắm, thế nhưng cũng sẽ không cho kẻ rách nát tiến vào. Thiếu niên là theo chân Ngô Củ cùng Tề Hầu tiến vào, quản lý vội vàng nhấn nút thang máy, mời bọn họ lên lầu.
Vào phòng, Ngô Củ đưa thiếu niên vào buồng tắm, Tề Hầu lấy quần áo của chính mình cho thiếu niên. Áo sơ mi quần cộc tuy rằng lớn thế nhưng cũng xem như phong cách thời trang.
Thiếu niên tắm rửa rất nhanh, tựa hồ bởi vì ngại ngùng không dám lãng phí nước.
Thiếu niên tắm rửa sạch sẽ, phát hiện quần áo dơ không thấy, không thể làm gì khác hơn là quấn khăn tắm đi ra. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thiếu niên trở nên trắng trẻo non nớt, thật giống một khối đậu hũ non ngon miệng. Xóa sạch bùn bẩn, ngũ quan cũng lộ ra rõ ràng, vô cùng đẹp đẽ. Tuy rằng thiếu niên giống hệt Tử Văn nhưng lớn tuổi, đường nét cũng sắc sảo rõ ràng hơn, giống như là một búp bê.
Ngô Củ đem quần áo tới cho hắn mặc. Áo sơ mi rất to, trực tiếp che phủ đùi. Thiếu niên vóc người khoảng chừng 1 mét 6, bởi vì quanh năm chịu đói cũng không cao bằng bạn cùng trang lứa.
Áo sơ mi của Tề Hầu quả thực có thể làm váy dài, thế nhưng cũng không có biện pháp khác. Thiếu niên liền mặc quần cộc vào. Tề Hầu tìm cái quần ngắn nhất, kết quả cũng đến đầu gối thiếu niên. Áo sơ mi trái lại còn muốn che phủ cả quần cộc.
Ngô Củ vừa nhìn thấy hài lòng, rất giống thời trang đang lưu hành trong giới trẻ. Trước đây có thời gian lưu hành áo giấu quần, áo ngoài nhất định phải rộng thùng thình và dài hơn quần. Gần đây vừa vặn lưu hành áo rộng, nhất định phải nhét một phần vạc áo vào trong lưng quần phía sau thả lỏng.
Thiếu niên mặc như vậy cực kỳ dễ thương. Tóc dài, Ngô Củ nói Tiểu Yến xin tổ hóa trang dây cột tóc cho thiếu niên, làm cái đuôi ngựa.
Một cái đuôi ngựa nhỏ, còn rất nhiều tóc ngắn, nhìn vô cùng đẹp. Tóc đuôi ngựa phối hợp áo sơ mi trắng, thậm chí có một loại cảm giác hoàng tử truyện cổ tích bươc ra.
Ống tay áo quá dài, Ngô Củ liền đem ống tay áo kéo lên. Cánh tay nhỏ lộ ra càng thêm đáng yêu. Để cho mát mẻ cổ áo để rộng lộ cả xương quay xanh, lúc này đã không từ gì để nói hết vẻ đáng yêu.
Tắm rửa sạch sẽ, thay xong quần áo, mọi người đi ăn cơm.
Thiếu niên bởi vì chuyện vừa rồi, tựa hồ hơi có chút buông lỏng. Ngô Củ đem thực đơn đưa cho hắn, nói:
"Cậu muốn ăn cái gì?"
Thiếu niên cúi đầu nhìn, vẫn có chút e dè, nói:
"Tôi cái gì cũng ăn được."
Tề Hầu ở bên cạnh cười ha ha, nói:
"Ừ, tôi cũng giống như thế."
Ngô Củ lườm hắn một cái, nghĩ thầm chớ cho mình trên mặt thϊếp vàng, mới không giống nhau.
Thiếu niên không dám chọn món ăn, Ngô Củ cùng Tề Hầu liền giúp chọn rất nhiều món ăn. Chờ món ăn đến trên bàn, thiếu niên rốt cục "phát uy", không nhịn nữa lập tức đưa cầm gà rán, ăn như hùm như sói.
Vừa nãy một thiếu niên nhặt rác cứu đoàn phim, sự tình tuy rằng truyền ra, thế nhưng thiếu niên thay đổi quần áo, tắm rửa sạch sẽ, nhân viên phục vụ sững sờ không nhận ra hắn. Nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp như vậy ăn như hùm như sói, nhân viên phục vụ thiếu chút bị dọa.
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Ăn từ từ, ăn từ từ, đều là của cậu."
Tề Hầu lập tức sửa chữa lời nói:
"Nhị ca, không được nói dối trẻ con, bởi vì còn có phần tôi."
Ngô Củ:
"..."
Ngô Củ liếc xéo hắn, nào có biết thiếu niên nhìn Tề Hầu bật cười. Một đôi mắt đào hoa, cười rộ lên rất đẹp, đặc biệt đáng yêu, mang theo sự trong trẻo sinh động.
Ngô Củ thấy thiếu niên cười, có thể coi là buông xuống cảnh giác, liền nói:
"Cậu tên là gì?"
Thiếu niên nhét thịt gà vào trong miệng, hàm hồ nói:
"Tử Văn..."
Mặc dù nói không rõ ràng, thế nhưng Ngô Củ nghe được Tử Văn, tuyệt đối là Tử Văn.
Ngô Củ chần chờ nói:
"Vậy họ gì?"
Tử Văn liền nhét khoai tây vào miệng, nói:
"Tôi không có họ, không biết ba mẹ là ai."
Ngô Củ nhất thời có chút không biết nói cái gì. Tề Hầu lại dạy dỗ Tử Văn.
"Khoai tây chấm tương cà, ăn cùng tương cà mới ngon, cũng có chấm phô mai."
Tử Văn hiếu kỳ dùng khoai tây chấm tương cà, cho vào trong miệng. Mắt trợn tròn, vẻ mặt là biểu tình "ăn cực kỳ ngon". Hai má gầy bây giờ quai hàm phình lên hồng hồng quả thực đáng yêu chết rồi.
Ngô Củ nói:
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
Tử Văn chấm tương cà ăn khoai tây, nói:
"Mười tám."
"Phụt!"
Ngô Củ mới vừa uống một hớp cà phê, tất cả đều bay ra ngoài. Tử Văn vẻ mặt kỳ quái ngẩng đầu, không biết mình nói sai cái gì.
Ngô Củ nói:
"Cậu... Cậu mười tám tuổi? Nhìn không giống."
Tử Văn cũng không biết mình làm sao không giống, dù sao hắn chưa từng có bạn. Hắn sống rất khổ, mọi người cũng không muốn để ý đến hắn, đều sẽ xem thường hắn.
Ngô Củ nhanh chóng xoa xoa miệng mình, để cho mình nhìn không phải thất thố.
Vào lúc này có tiếng cười nói:
"Ồ? Cậu mười tám tuổi?"
Người tiến đến là Bạch Lương. Cánh tay Bạch Lương băng bó, đã thay đổi quần áo thường. Tuy rất mặc tùy tiện, nhưng vì ngoại hình đẹp mặc gì cũng đẹp.
Bạch Lương cười híp mắt nhìn Tử Văn, nói:
"Cậu mới vừa cứu tôi, không nghĩ tới mười tám tuổi, vậy tôi có thể theo đuổi?"
Ngô Củ:
"..."
Ngô Củ phút chốc cho là lỗ tai mình có vấn đề. Kết quả Tề Hầu cũng vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Bạch Lương.
Bạch Lương ngược lại là vẫn bình tĩnh, cười híp mắt, thân thiện nhìn Tử Văn.
Tử Văn ngẩng đầu lên, trong miệng còn cắn một cái đùi gà. Toàn bộ đùi gà đều nhét vào trong miệng, chỉ còn xương gà lộ ở bên ngoài. Hắn tựa hồ nghe không hiểu Bạch Lương nói cái gì.
Tử Văn mặc dù đã mười tám tuổi, thế nhưng không biết chuyện yêu đương. Mỗi ngày ăn không đủ no, đương nhiên sẽ không có cái ý niệm này, cũng không tiếp xúc qua những thứ này.
Bạch Lương nhìn Tử Văn quai hàm phình lên, mắt mở to, lông mi dài như quạt. Dáng dấp kia thật là đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn, lại có chút gai góc.
Tử Văn nghe không hiểu, Bạch Lương liền cúi đầu đến hôn trán Tử Văn một cái. Ngô Củ cùng Tề Hầu sợ đến đứng lên. Hai người nhất trí bảo vệ cho con.
Tử Văn vẫn bình tĩnh, chỉ là đôi mắt mở to hơn, sau đó liền cúi đầu, không nhìn Bạch Lương nữa, chuyên tâm ăn. Thật giống Bạch Lương không làm chuyện gì kì quái.
Bạch Lương cười híp mắt nhìn Ngô Củ cùng Tề Hầu, nói:
"Tôi có thể ngồi xuống không?"
Bàn bốn chỗ vừa vặn còn có thể ngồi thêm một người. Chưa tới giờ cơm tất cả đều là chỗ trống, nhưng Bạch Lương nhất định muốn ngồi ở bên cạnh Tử Văn. Hơn nữa động tác mới vừa rồi quả thực là hắn cố tình.
Ngô Củ nhìn Bạch Lương, nói:
"Chuyện đó... Không quá tiện."
Bạch Lương cười cười, cũng không có cưỡng cầu, bất quá liền ngồi ở bàn bên cạnh, kéo ghế sát bên Tử Văn.
Tử Văn cúi đầu ăn, căn bản không chú ý hắn, ăn như hùm như sói, cảm giác giống Tề Hầu. Tề Hầu rất vừa ý Tử Văn.
Tề Hầu rõ ràng mới ăn xong, bất quá đột nhiên cảm thấy đói bụng rồi, nhất định là Tử Văn ăn có sức cuốn hút. Hơn nữa mới vừa rồi chạy đua cùng hổ thực sự mất sức, Tề Hầu cũng gọi thêm một phần cho mình.
Bên kia Bạch Lương ngồi xuống, không có ăn gì, chỉ là kêu món ngọt. Một ly kem dâu tây bưng lên. Ly thủy tinh trong suốt kem hồng hồng rất đẹp, mặt trên có kem tươi làm thành hình gấu nhỏ. Gấu nhỏ như muốn bay lên, rõ ràng chính là đồ ngọt hấp dẫn bạn gái. HunhHn786
Nhân viên phục vụ bưng kem lên, Tử Văn liền chú ý. Bởi vì kem trang trí rất đẹp, Tử Văn tò mò nhìn. Bạch Lương cầm muỗng nhỏ, không có phá hoại gấu nhỏ phía trên, mà là múc kem phía dưới đưa vào trong miệng. Hắn hơi nhắm mắt, thật giống đang hưởng thụ sự mát mẻ.
Không hổ là kỹ năng diễn xuất ảnh đế, vẻ mặt đó như người đang ăn món ngon nhất trần đời.
Tử Văn có chút tò mò, không nhịn được hỏi:
"Ăn ngon sao?"
Bạch Lương thấy Tử Văn nói chuyện cùng mình, lập tức cười híp mắt nói:
"Ăn ngon nha, hơi lạnh, còn ngọt ngào, cậu muốn ăn một miếng không?"
Hắn nói, liền dùng muỗng vừa nãy chính mình ăn, múc một muỗng kem đưa đến miệng Tử Văn.
Ngô Củ xem thường nghĩ thầm, Tử Văn sẽ không ăn đâu, dù sao Tử Văn vừa nãy không để ý hắn. Kết quả không nghĩ tới, Tử Văn thật hé miệng ngậm muỗng kem Bạch Lương đưa.
Phút chốc, Ngô Củ cùng Tề Hầu như bức tượng muốn nứt ra. Không biết có gọi là hôn gián tiếp hay không.
Tử Văn tựa hồ thích món ăn ngọt, ăn kem đôi mắt mở to, thật giống đặc biệt yêu thích. Ngô Củ lập tức không nói hai lời, gọi nhân viên phục vụ mang kem ra cho Tử Văn.
Bạch Lương đem cái muỗng về, cười híp mắt đặt ở bên mép, nhẹ nhàng hôn một cái. Vẻ mặt đó khiến người ta không thể chịu nổi.
Bởi vì đã xảy ra chuyện bất ngờ, cho nên đoàn phim phải sửa sang một lần nữa, làm trễ nãi thời gian. Ngô Củ ở cùng với Tề Hầu một ngày. Trong thời gian đó Tề Hầu liền phát sóng trực tiếp ăn cơm hộp. Dù sao phát sóng trực tiếp cũng là một phần công việc của Tề Hầu. Phong Thư nói hắn phát sóng trực tiếp nhiều một chút, coi như là ăn bữa cơm.
Tề Hầu lần này phát sóng trực tiếp còn có chút bất ngờ thú vị, chính là Tử Văn không cẩn thận lộ diện. Tất cả mọi người kêu la hỏi là ai.
Người qua đường A:
"Đáng yêu như thế vừa nhìn đã biết là người mẫu nhí rồi!!!"
Người qua đường B:
"Trời ơi!! Mắt to quá!! Hàng lông mi thật dài!! Vỗ bay bà dì này rồi!!"
Người qua đường C:
"Thật đáng yêu, thật đáng yêu, là em trai ông xã sao?"
Người qua đường D:
"Tên gọi là gì a?"
Tử Văn không chơi phát sóng trực tiếp, nhưng nhìn rất tò mò. Tề Hầu quay phim, Ngô Củ liền dẫn theo Tử Văn mua kem ăn. Khi Tề Hầu mở phát sóng trực tiếp, Ngô Củ bỏ chạy qua một bên, miễn cho vào khung hình, Tử Văn thì vẫn ngồi ăn kem.
Hắn ngồi trên một cái ghế chân cao, bởi vì chân không thể chấm đất, đang nhàn nhã đung đưa. Tử Văn le lưỡi ra liếʍ kem, rồi nhanh chóng thu vào. Kem tươi còn dính trên môi Tử Văn. Tử Văn mặc áo sơ rộng cùng quần cộc rất hợp thời trang, hai cái chân trắng mịn lung lay quả thực đau mắt người, làm sao có thể không kích phát tình mẹ.
Fan của Tề Hầu tỷ lệ nam nữ là 1: 20, như vậy nữ chiếm đa số. Chỉ một chút Tề Hầu bị Tử Văn giật đi spotlight.
Tử Văn còn không rõ nhìn màn ảnh, chớp mắt một cái, không biết Tề Hầu đang làm cái gì. Bên mép Tử Văn dính kem tươi, động tác chớp mắt đặc biệt đáng yêu.
Bởi vì Tử Văn rất nhỏ gầy, Tề Hầu liền đem Tử Văn cho ngồi ở trên chân hắn. Hai người đồng thời phát sóng trực tiếp. Tề Hầu ăn cơm hộp, Tử Văn liếʍ kem. Ngô Củ không dám lại gần, liền đứng ở xa xa.
Người qua đường Giáp:
"A a a a a đáng yêu quá! Là hai anh em sao!!"
Người qua đường Ất:
"Nhanh cho dì ôm một cái! Sao lại đáng yêu như vậy! Ngôi sao nhỏ nhà ai! Trước đây sao chưa từng thấy!"
Người qua đường Bính:
"Trời ơi! Làm sao bây giờ, tôi bị CP này lung lay đứng không yên!!"
Người qua đường Đinh:
"Lầu trên tại sao như vậy!! Đừng hủy hoại CP Nhị ca nhà tôi nha a a a!!"
Người qua đường Mậu:
"Nhưng mà em trai này đáng yêu quá a a a a a!"
Bọn họ đang bàn luận, Bạch Lương vừa vặn đi tới. Nhìn thấy Tử Văn ăn kem dính mép, hắn cười, lấy ra khăn giấy lau khóe miệng Tử Văn.
Tử Văn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lương. Bạch Lương đã lau xong, còn véo má Tử Văn. Tề Hầu nhìn thấy Bạch Lương lại trêu chọc "con lớn" nhà mình, thế nhưng đang phát sóng trực tiếp cũng không có thể tức giận, không thể làm gì khác hơn là nhịn.
Mà người xem phát sóng trực tiếp...
Người qua đường A:
"Má ơi! Bạch Lương!!"
Người qua đường B:
"Đại Bạch! Nhìn tôi nhìn tôi!"
Người qua đường C:
"Ồ ồ ồ Đại Bạch và tiểu khả ái!"
Người qua đường D:
"Thật săn sóc a!!"
Người qua đường E:
"Trời ơi! Vừa nãy ánh mắt Đại Bạch có thể bấm ra nước!!"
Người qua đường F:
"Hoàn mỹ! CP này tôi ăn! Thức ăn cho chó phát nhiều hơn đi! Gâu gâu gâu!!"
Bởi vì Bạch Lương xen vào, Tử Văn cùng Bạch Lương coi như là CP ngồi vững.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vô Củ
- Chương 288: CP ngồi vững