Chương 48

“…”

Một câu đắc tội hết cả nhóm phụ dâu, bốn chị em chắc là thân thiết xụ mặt xuống, thiếu điều trợn trắng cả mắt.

Trác Huyên chọn váy cưới cho mình thì soi mói đủ điều, nhưng đồ cho dâu phụ lại tùy tiện chọn vừa một cái váy màu hồng quốc dân, áo một nơi váy một nơi, chỗ nào có mỡ thì lộ chỗ đó, trông có hơi lưng dài vai rộng.

Bọn họ vừa mới thay quần áo xong đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, hận không thể lập tức cởi ra ném vào mặt cô dâu!

Nói cái gì mà “chị em đến để chứng giám cho hạnh phúc của tôi”, rõ ràng đang muốn biến họ thành công cụ làm nền cho mình mà, xí!

Trác Huyên không mấy hài lòng với lớp trang điểm của mình, nói với người trang điểm: “Da tôi trắng quá, cô giúp tôi đánh thêm chút má hồng đi, ai da, đúng là hâm mộ mấy người có tơ máu trên mặt, má tự động hồng sẵn, thật tốt!”

Nhóm phụ dâu ngày nào cũng rầu rĩ vì trên mặt có tơ máu ngồi không cũng trúng đạn, trong lòng thầm mắng lời thô tục: “Mẹ nó, chỉ là gả cho người ta thôi mà, có gì hơn người! Tôi chúc cô cưới thêm vài lần nữa!”

Trong phòng trang điểm, cả nhóm phụ dâu đều im lặng, chỉ có mình Trác Huyên nhảy nhót, tự tìm niềm vui.

“Người con gái trong bộ váy cưới là đẹp nhất, tiếc là tôi chỉ có thể gả một lần trong đời, nếu ngày nào cũng được kết hôn thì tốt quá…”

“Giám đốc Dụ!”

Tiếng than thở của cô dâu bị tiếng chào hỏi ngắt ngang, những lời Trác Huyên định nói trôi ngược vào cổ họng, tim đột nhiên trật nhịp, quay đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, cười như thể nãy giờ không có gì xảy ra: “Anh Hải!”



Nữ hoàng chuyên nói móc lập tức biến thành cô gái nhỏ nũng nịu.

Dụ Lâm Hải mặc bộ tây trang trắng được cắt may vừa người, cao quý như quý công tử bước ra từ bức tranh thời Trung Cổ, ánh mắt nhóm phụ dâu đều biến thành hình trái tim, ngọn lửa ghen tị đang đốt cháy cơ thể họ.

Loại gái điếm như Trác Huyên có đức hạnh gì mà lại có phúc được gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai lại còn giàu có thế này!

Dụ Lâm Hải đi về phía Trác Huyên, thân thiết hỏi: “Chuẩn bị tới đâu rồi? Cơ thể em chịu nổi không?”

Ánh mắt Trác Huyên chợt lóe, làm nũng nói: “Em không sao, người ta đâu có yếu đuối như anh tưởng đâu”.

Cô ta vội vàng nói lảng sang chuyện khác, quan sát Dụ Lâm Hải từ trên xuống dưới: “Đúng là người đàn ông của em mặc cái gì cũng đẹp nhất. Anh Hải, từ hôm nay em phải đổi cách xưng hô với anh rồi”.

Nhóm chị em phía sau chạy tới trêu ghẹo: “Muốn gọi là gì? Chồng? Tướng công? Hay là quan nhân?”

“Ai da mấy cái người đáng ghét này, mấy cái cách gọi đó quê mùa chết đi được, tôi không thèm đâu”.

Mặt Trác Huyên đầy thẹn thùng, ngước đôi mắt đắc ý với hàng mi giả dày cộm lên nhìn Dụ Lâm Hải, giọng quyến luyến khẽ nói: “Em gọi anh là Hải được không?”

Gương mặt hiền lành của Dụ Lâm Hải bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, bên tai lại chợt vang lên giọng nói quen thuộc…