Chương 20

Về nhà, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, quản gia Triệu đã kéo người hầu đi quét dọn khu vườn Hoa Hồng sạch sẽ từ trong ra ngoài, cuối cùng mọi thứ cũng về đúng chỗ của nó, Nam Mẫn rất hài lòng: “Mọi người vất vả rồi, lát nữa đi tìm quản gia lấy lì xì nha”.

“Cảm ơn cô cả”.

Năm nay quản gia Triệu hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ quần áo kiểu tây khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra vẻ khôn khéo giỏi giang, tiến tới báo: “Cô cả, cô họ vẫn còn bị nhốt trong phòng”.

“Ừm”, Nam Mẫn không hề có chút dao động nào: “Lấy hai cái bánh bao lại đây, tôi lên xem nó thế nào”.

Đi làm cả ngày rồi, về tới nhà còn phải dạy dỗ con nít, Nam Mẫn cảm thấy mình làm chị cũng không dễ dàng gì.

Cửa phòng dành cho khách đã khóa từ bên ngoài, quản gia tiến tới dùng chìa khóa mở cửa, trong tay là cái khay với đĩa đựng hai cái bánh bao, Nam Mẫn nhận lấy: “Mọi người xuống nhà trước đi”.

Quản gia Triệu hơi lo lắng: “Cô cả…”

“Không sao đâu, nó không thể làm gì được tôi”.

Nam Mẫn đẩy cửa vào, Nam Nhã đang ngồi trên thảm, tựa đầu lên giường, hình như đang mơ lấy mình được ăn chân gà, nghe tiếng động thì chợt tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Nam Mẫn.

“Dậy rồi hả?”

Nam Mẫn đi tới: “Đói rồi phải không, bánh bao mới hấp, nếm thử đi”.



Nam Nhã liếc nhìn cái bánh bao trắng như tuyết trên tủ đầu giường, lập tức tỉnh táo lại từ trong mộng, lại quay sang nhìn Nam Mẫn với ánh mắt đầy tức giận, giương nanh múa vuốt lao về phía cô.

“Nam! Mẫn! Tôi phải gϊếŧ chị!”



“Bốp!”

Trong phòng đọc sách ở nhà chính, ông cụ Dụ đập thật mạnh xuống chiếc bàn gỗ, nó rung lên khiến nắp ly trà cũng văng ra ngoài, kèm theo câu mắng chửi đầy hung hãn: “Nhìn coi chuyện tốt mình làm đi!”

Dụ Lâm Hải đứng trước bàn, vẻ mặt bình thản: “Cháu sẽ giải quyết chuyện này”.

“Giải quyết? Cháu định giải quyết thế nào?”

Mặt ông cụ Dụ đầy vẻ tức giận: “Cháu đừng quên đi thân phận của mình, cháu là tổng giám đốc của Dụ Thị! Cái ngày đưa cháu lên vị trí đó ông đã nói rồi, nhất quyết không được hành động theo cảm tính. Cháu thì sao, hết lần này đến lần khác khiến ông phải thất vọng!”

Ông ấy nói chậm lại: “Ba năm trước cháu nhất quyết đòi cưới một y tá làm vợ, ông sợ ảnh hưởng vết thương của cháu nên không ngăn cản, mặc cháu thích làm gì thì làm, thấy bệnh tình của cháu dần tốt lên, làm việc cũng vững tay hơn nhiều, con bé Mẫn nó cũng ngoan ngoãn nên ông chấp nhận, nhưng cháu chẳng nói chẳng rằng đi ly hôn, còn muốn cưới con gái nhà họ Trác! Ông nghĩ đầu cháu bị úng nước rồi! Rốt cuộc tại sao cháu lại muốn ly hôn với con bé Mẫn? Tại sao!”

“Không có tại sao gì hết”, thái độ Dụ Lâm Hải vẫn thờ ơ: “Cháu không thích, chỉ có thế thôi”.

Ông cụ lại càng tức giận: “Bây giờ thì bảo không thích, trước đó cháu lết cái thân tàn nhất quyết đòi cưới con gái người ta đã nghĩ cái gì?”