Chương 10

Năm đó cô hai mươi mốt tuổi, đã bảy năm trôi qua kể từ khi cô bị bắt cóc, nhưng cô vẫn nhung nhớ không quên nam thần anh hùng đã cứu cô, bố thương cô, cuối cùng bị cô làm động lòng, thuyết phục mẹ chuẩn bị đến thành phố Bắc “đề nghị kết thông gia”, lúc đi, cô còn bám lấy nũng nịu với bố mẹ, đợi tin tốt của bọn họ, tuyệt đối không ngờ, tin truyền về lại là tin bọn họ đã chết, họ xảy ra tai nạn giao thông trên cao tốc, cả thùng xe cũng bị nổ tung.

Xe nổ tung, thi thể của bọn họ cũng bị thiêu không còn nguyên dạng, gần như không nhận ra, cô không tin bố mẹ thực sự chết như vậy, nhưng kết quả pháp y giám định, người chết là bố mẹ của cô.

Trời sập có lẽ là như vậy.

Nếu không phải vì cô, có lẽ bố mẹ cô sẽ không chết… Nhưng cô không dám tự trách, cho dù vì bố mẹ, cô cũng phải sống thật tốt.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Nam Mẫn chống đầu gối quỳ đến tê mỏi, nhận điện: “A lô…”

Phía bên kia điện thoại là người đàn ông đeo kính râm màu trà hôm đó, cũng là anh nhỏ kiêm bạn tốt của cô, Bạch Lộc Dư, cậu bảy nhà họ Bạch: “Có chuyện không biết có nên nói với em không”.

Nam Tụng sốt ruột: “Nói đi”.

Bạch Thất: “Chồng cũ của em công bố tin kết hôn, bốn ngày nữa sẽ cưới Trác Huyên”.

Cánh tay cầm điện thoại của Nam Mẫn cứng đờ như điện giật, trái tim như bị người ta bóp nghẹt, đau thấu xương.

Bốn ngày nữa, là ngày bọn họ hoàn thành thủ tục ly hôn… anh đã gấp gáp muốn cưới người trong lòng rồi sao?

“Anh Lâm, anh xem có đẹp không?”

Trong tiệm áo cưới, Trác Huyên vừa thay xong áo cưới đứng trước mặt Dụ Lâm Hải, cười với anh, trên khuôn mặt đầy hạnh phúc và niềm vui của cô dâu mới.



Khuôn mặt vốn trắng bệch cũng trở nên rạng rỡ.

Vì để lấy lòng mẹ chồng, Trác Huyên ép tóc xoăn thành tóc thẳng đen, mượt mà thả sau lưng, có lúc, Dụ Lâm Hải mơ hồ nhìn thấy Lộ Nam Mẫn.

Cô gái đó, lúc mới ở bên anh, ngày nào cũng tươi cười, sau đó bị anh đối xử lạnh nhạt nhiều ngày, càng ngày càng ít cười.

Dòng suy nghĩ của Dụ Lâm Hải dần dần trôi xa dần, những chuyện trước đây chưa từng nghĩ đến không biết làm sao lại nổi lên như dời sông lấp biển, dường như anh bỗng nghĩ đến, cuộc hôn nhân trước của anh như không tổ chức hôn lễ.

Đối diện với người vợ tùy tiện lựa chọn, Dụ Lâm Hải chỉ coi cô là đồ trang trí, đừng nói hôn lễ, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không đi nhận, lúc đó anh đang nằm trên giường, toàn thân bó bột cứng đờ, không nhúc nhích nổi.

Anh cũng không biết tại sao Lộ Nam Mẫn lại gả cho anh, vì tiền, hay là vì thân phận hư vô bà Dụ này?

“Anh Lâm…”

Trác Huyên thấy người đàn ông ngẩn người hồi lâu, xách váy cưới đi đến trước mặt anh, lại gọi anh một tiếng, hỏi: “Có đẹp không?” .

||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời |||||

Dụ Lâm Hải hoàn hồn lại, giật nhẹ khóe miệng: “Đẹp lắm”.

Lúc này Trác Huyên hài lòng gật đầu, lại sờ phần hông, nói với nhà thiết kế ở một bên: “Chỗ này hơi rộng, không thể hiện ra đường eo của tôi, có thể bóp lại không?”