Tề Mẫn Mẫn bị hơi thở nóng cháy của Hoắc Trì Viễn thổi trúng nai con trong lòng lại bay nhảy, lập tức lui về phía sau, đỏ bừng mặt nói: “Không cần. Tôi về nhà lau một chút là tốt rồi.”
Hoắc Trì Viễn đưa tay hướng túi áo đồng phục của Tề Mẫn Mẫn, lấy thuốc mỡ hoa hồng ra, sau đó âm thanh trầm thấp nói: “Tôi giúp em bôi thuốc.”
“Anh nhẹ chút! Chạm vào một chút cũng sẽ đau.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng dặn dò Hoắc Trì Viễn.
“Yên tâm, tôi từng là bác sĩ.” Hoắc Trì Viễn bôi thuốc hoa hồng ở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vết sưng đỏ ở má bên phải của Tề Mẫn Mẫn, lại chậm ra xoa đều, lại bôi, lại thoa, lặp đi lặp lại vài lần, thẳng đến mặt Tề Mẫn Mẫn không hề sưng đỏ rất khó coi nữa, anh mới ngừng lại.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc của Hoắc Trì Viễn kia gần trong gang tấc, Tề Mẫn Mẫn không thể không chế tim mình tăng tốc độ.
Bộ dáng nghiêm túc của anh siêu MAN!
“Chú à, chú thực sự từng là bác sĩ?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
Cô chỉ biến anh là một nhà kinh doanh, không nghĩ tới anh từng làm bác sĩ.
“Từng làm” ánh mắt Hoắc Trì Viễn tràn đầy hương vị hoài niệm. “Hơn nữa là người có địa vị nhất khoa não. Chỉ là có chú sự cố, tay của tôi không thể cầm dao giải phẫu được nữa.”
Nói xong, Hoắc Trì Viễn thật sâu thở dài.
“Chú, thực xin lỗi. Tôi không biết chuyện đó. Về sau tôi không bao giờ hỏi nữa. Chú đừng khổ sở.” Tề Mẫn Mẫn đau lòng ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn, miệng không ngừng nói áy náy. Tuy rằng cô còn chưa trở thành bác sĩ, nhưng là cô có thể tưởng tượng được một người bác sĩ không cầm dao giải phẫu được là đau đớn thế nào. Không biết là cái dạng sự cố gì, thế nhưng hủy diệt kiếp làm bác sĩ của Hoắc Trì Viễn rồi. Cái đả kích kia nhất địn rất lớn. Cô đau lòng anh.
“Đều trôi qua. Tuy rằng không đảm đương nổi chuyên gia khoa não, tôi cũng qua không sai. Nhóc con, thu hồi lòng đồng tình lan tràn kia của em lại.” Hoắc Trì Viễn xoa bóp cái mũi của Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
Nghe được ngữ khí đã bình tĩnh lại của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn cũng cười theo: “Chú đâu chỉ không sai? Quản thực qua rất tốt!”
“Phải!” Hoắc Trì Viễn cố ý giả vờ ngoan ngoãn nói, “Chỉ cần động động tay, là có thể phá đổ tập đoàn,”
“Không hài hước không buồn cười! Tôi mới không sợ chú! Có bản lĩnh thì chú cứ động đi! Chú động! Hôm nay chú dám động tập đoàn Trình thị, ngày mai tôi liền ly hôn với chú!” Tề Mẫn Mẫn tràn ngập uy hϊếp nói.
“Đừng! Chúng ta chúng sống hòa bình!” Hoắc Trì Viễn thản nhiên tươi cười.
“Chú, mặt tôi còn đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn tiến lại gần, chờ anh hầu hạ.
Hoắc Trì Viễn nâng tay nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, một tay nhẹ nhàng xoa mặt cô, ánh mắt phá lệ nghiêm túc.
Tề Mẫn Mẫn mê muội nhìn đôi mắt sâu như biển kia của Hoắc Trì Viễn, đã quên không vui trước đó cùng anh. Nếu không nói đến Tưởng Y nhiên, tuy tính tình có chút lạnh lùng, nhưng đối với cô cũng coi như săn sóc.
Nhìn đôi mắt to của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn có một loại cảm giác bị ánh mặt trời chiếu vào trong lòng. Đột nhiên anh áp đôi môi mỏng của mình lên trán của Tề Mẫn Mẫn.
Trái tim của Tề Mẫn Mẫn bỗng chốc đạp nhanh hơn. Tuy hai người bọn họ đã làm hết những chuyện nên làm, so với chuyện này càng thân mật hơn, nhưng là nụ hôn này lại khiến lòng cô vô cùng xúc động. tay cô gắt gao níu chặt vạt áo của Hoắc Trì Viễn, bất an chớp tròng mắt.
Cái hôn này liệu có ý nghĩa quan trọng với chú không đây?
Anh có thể quên đi Tưởng Y Nhiên không?
Môi mỏng của Hoắc Trì Viễn dán lại trên trán Tề Mẫn Mẫn, nhắm mắt lại hưởng thụ loại thân mật này.