Chương 48:

Ăn xong cô đứng dậy dọn dẹp, Họa Họa cũng đứng dậy đi theo. Lý Hà bưng một chồng bát đĩa rời đi, cô bé cầm khăn lau mặt đưa cho Thẩm Hải Dương, do dự một chút rồi mở miệng gọi anh.

"Cha, con lau miệng cho cha nha."

Thẩm Hải Dương sửng sốt một chút, sau đó trong nháy mắt anh phản ứng rất nhanh, anh cười dịu dàng với cô bé, còn đưa tay sờ sau cổ cô bé: "Cảm ơn con gái."

"Không có gì ạ."

Thẩm Huy ở một bên xoa chân cho cha, ngẩng đầu nói với anh: "Tụi con thường xuyên phối hợp chăm sóc cho cha, Họa Họa cẩn thận lau cho cha rất sạch sẽ."

"Cực khổ rồi." Anh nhìn đứa nhỏ, có chút hối lỗi: "Đợi cha khỏe lại sẽ dẫn các con đi chơi, các con muốn đi đâu nào?"

"Mẹ con nói muốn dẫn con đến vườn bách thú xem bác hổ già." Thẩm Huy nói chuyện này rất chuyên chú: "Cha, chúng ta đi cùng với mẹ hay là..."

"Đến lúc đó nói sau."

"Dạ."

Thẩm Huy chờ đợi cùng cha mẹ một nhà ba người đoàn viên, nhưng sau khi Thẩm Hải Dương tỉnh dậy được vài ngày, cậu vẫn chưa thấy mẹ. Lúc cậu bé tan học đứng ở cổng trường học mà trong lòng tức giận, cảm thấy cô ta đang lừa người.

Trước kia cha chưa tỉnh đều do Lý Hà chăm sóc, sau khi tỉnh lại thì cô tạm dừng công việc bán bánh bao, toàn tâm toàn ý cùng anh phục hồi chức năng, biến hoa thành món ăn ngon bồi bổ cơ thể cho cha. Mẹ ruột của cậu nói sẽ chăm sóc cho cha, nhưng mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng đâu.

"Anh trai, anh sao vậy?"

Họa Họa nhỏ giọng hỏi, biết cậu bé đang mất hứng. Thẩm Huy lắc đầu, nhìn cô bé rồi nhỏ giọng nói: "Em gọi cha anh là cha, em nghĩ cha anh với mẹ em sẽ sống cùng nhau sao?"

"Đúng vậy, lúc hai người kết hôn bà nội đã kêu em gọi như vậy."

"Mẹ anh nói bọn họ kết hôn hoàn toàn không tính, chưa đăng ký thì chưa được pháp luật bảo vệ."

"Sao lại nói đến đăng ký? Kết hôn không phải là như vậy đâu, dán chữ hỉ mời mọi người ăn cơm, mẹ em với cha anh cũng đội vòng hoa cô dâu chú rể rồi.”

Những lời nói ngây thơ của cô bé cũng không sửa lại được cho Thẩm Huy, cậu bé vẫn còn nhỏ, tất cả đều nghe nói từ miệng của người lớn. Trong lòng vừa tha thiết mẹ ruột vừa oán giận mẹ ruột, trong lúc nhất thời rối rắm cúi đầu không nói thêm lời nào nữa. Về nhà cậu thấy Lý Hà nấu cơm trong phòng bếp, cậu bèn nhỏ giọng hỏi sau này cha có thể ở chung với mẹ được không.

"Mẹ đồng ý sẽ chăm sóc cho cha thật tốt, mẹ con nói là, mẹ của Họa Họa nhất định vì ham muốn tiền của cha nên mới chăm sóc cho cha, ba người chúng ta mới là người một nhà. Cậu cũng nói dì ấy mua nhà là để dời tiền của cha đi, không cùng huyết thống không đáng tin."

"Chuyện của người lớn con nít bớt quan tâm lại, cha đã tỉnh rồi, sau này những chuyện này cha sẽ xử lý tốt."

"Được thôi. Dù có thế nào con cũng đi theo cha."

Cậu bé đứng bên cạnh cha, cậu luôn gần gũi với người cha điềm đạm. Thẩm Hải Dương sờ đầu quả dưa của con trai, đôi mắt nhìn về ngăn kéo cách đó không xa. Ở đó đặt ảnh chụp khi anh kết hôn với vợ cũ, nhớ lại ký ức còn lưu lại sau khi anh gặp chuyện không may.

Cơm chiều Lý Hà nấu cho anh canh ngó sen hầm sườn heo, cô múc một chén cho anh: “Ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, cảm thấy không thoải mái thì dừng.”

"Đã biết."

Lý Hà bận rộn nên đã quên hôm sau mở phiên tòa, buổi tối khi rửa bát con gái nhỏ giọng hỏi cô: "Mẹ, sau này chúng ta còn được ở chỗ này không? Trước đó mẹ nói chuyển nhà, chúng ta còn phải chuyển nữa sao?"

Cô ngồi xổm xuống hôn con gái để trấn an lòng cô bé: “Nhà này đã là của chúng ta, nhà có tên mẹ thì không ai có thể đuổi chúng ta đi được, một chút chuyện này con không cần lo lắng. Không có nhà cửa thì mẹ vẫn tiếp tục đẩy xe bán bánh bao. Yên tâm, mẹ nuôi được con.”

"Thật ạ? Nhà này là của chúng ta."

"Đúng vậy, nhà này là của chúng ta."

"Ồ, vậy con an tâm rồi." Suy nghĩ của cô bé rất đơn thuần, xác nhận vẫn ở nhà cùng mẹ như trước thì cô bé không lo gì nữa, còn những thứ khác đó là chuyện của người lớn, cô bé cứ nghe lời là được rồi.

Cơ thể của Thẩm Hải Dương vẫn chưa hồi phục, vậy nên Lý Hà cũng không nói đến mấy chuyện lộn xộn đó nữa. Hôm sau sau khi đưa anh đến bệnh viện, tìm bác sĩ cấp giấy chứng nhận, cô xoay người đi tới tòa án.