Chương 47:

Tắt đèn, kéo rèm, trong phòng chìm vào bóng tối. Đêm tối yên tĩnh mơ hồ nghe được hô hấp mỏng manh của đối phương, Lý Hà đưa lưng về phía anh đang yên lặng suy nghĩ về chuyện gì đó.

Ngày hôm sau hai đứa nhỏ đi học, cô bán xong bánh bao bèn lái xe dẫn anh đến bệnh viện làm hồi phục chức năng. Thấy anh mồ hôi đầm đìa cô ở bên cạnh không nhịn được cổ vũ cho anh, rồi lau mồ hôi cho anh. Vài lần muốn đi giúp nhưng bị bác sĩ ngăn cản, người đàn ông quay đầu nhìn gương mặt lo lắng của cô rồi thản nhiên cười.

"Không sao, anh giữ vững được."

"Ừm. Nếu mệt thật thì nghỉ ngơi một chút." Nói xong cô quay đầu nhìn ra hành lang: "Bác sĩ không ở đây, anh có muốn ngồi một lát không?"

"Không, anh muốn tập tiếp."

Buổi trưa anh làm phục hồi chức năng khoảng hai giờ, lúc về nhà anh đau đến cắn răng. Về đến nhà khi xuống xe, Lý Hà nhìn anh như vậy bèn trực tiếp ôm anh bước vào trong phòng.

"Từ từ sẽ được, đừng quá nóng vội. Anh đã tỉnh dậy rồi, hồi phục lại như thường chỉ là vấn đề thời gian."

Vì từng bị một người phụ nữ ôm công chúa nên anh bỏ đi sự ngại ngùng vô ích này, anh gật đầu cười cảm kích với cô. Lý Hà múc nước rửa mặt cho anh, sau đó cầm hai tờ chứng nhận bất động sản cho anh. Cô đón lấy ánh mắt mờ mịt của anh, sau đó mở miệng giải thích.

"Cha anh gửi tiền đến, ba mươi nghìn đô đều đứng dưới tên của Huy Huy, bà nội thằng bé nói sau này giữ lại cho thằng bé đi học. Đây là hai mươi nghìn tệ của anh, em dùng để mua nhà. Sau này căn nhà đó sẽ rất đáng giá, thích hợp hơn là gửi ở ngân hàng. Chú họ của anh khởi tố em, muốn giành quyền giám hộ anh với em, em liên lạc với cha anh không được, trước mắt chỉ có thể sang tên căn nhà này thành tên em. Lỡ đâu ông ta lên tòa có được quyền giám hộ anh thì căn nhà trên tên em có thể sẽ kéo dài được thêm chút thời gian.”

Thẩm Hải Dương nghe vậy gật đầu, tuy cô không nói quá rõ ràng, nhưng từ đôi câu anh cũng hiểu rõ chân tướng của sự việc. Tính tình của chú họ thế nào anh biết rõ, lên tòa giành quyền giám hộ anh đơn giản là vì tiền. Mẹ tìm vợ cho anh, có lẽ cũng vì đề phòng ông ta. Những ngày này vất vả cho cô, chăm sóc hai cha con anh đã mệt, còn phải nghĩ cách bảo vệ tài sản của họ.

"Chờ anh tốt lên em sẽ sang lại tên nhà, sau đó thì…”

"Anh Hải Dương, anh thật sự tỉnh lại rồi sao?"

Mới nói được một nửa đã bị Chương Thu Hoa cắt ngang, người phụ nữ kia nói xong đã trực tiếp lướt qua phòng khách xông ào ào vào phòng ngủ. Cô ta nhìn thấy Thẩm Hải Dương thật sự đã tỉnh lại, lập tức kích động chạy đến bên giường bổ nhào lên người anh.

Lý Hà đưa tay kéo cô ta lại, anh ấy vừa mới tỉnh lại cô đã không biết chừng mực bổ nhào lên người anh. Cô có biết thân thể xương cốt của anh ấy yếu ớt lắm không, tuyệt đối không chịu được kiểu người như cô bổ nhào tới.

Người phụ nữ bị cô kéo ra, không chú ý thấy Thẩm Hải Dương dùng ánh mắt biết ơn nhìn Lý Hà. Cô ta vô cùng bất mãn với chuyện này, bắt đầu trực tiếp gây chuyện với Lý Hà.

"Làm gì vậy? Anh Hải Dương từ nhỏ nhìn tôi lớn lên, tôi xem anh ấy như anh trai ruột, anh ấy tỉnh lại thì tôi vui mừng..."

"Buổi sáng anh ấy mới làm phục hồi chức năng khiến cả người đều đau, cô đừng tăng thêm gánh nặng cho anh ấy."

"À." Người phụ nữ nhẹ nhàng xin lỗi, quay đầu cười quyến rũ với Thẩm Hải Dương: "Anh Hải Dương thật xin lỗi, em không biết anh đang làm phục hồi chức năng. Làm phục hồi chức năng có mệt hay không, ngày mai em dẫn anh đi nhé?"

Ý đồ người này là gì người từng trải như Lý Hà nhìn ra được, đối với lần này cô không nói gì nhiều. Cô xoay người ra ngoài nấu cơm trước, tụi nhỏ sẽ về nhanh thôi.

"Không cần, có… cô ấy đi cùng tôi là được."

"Lý Hà hả, cô ta chỉ là dân quê không biết gì hết đâu, vẫn nên để em đi theo anh thì tốt hơn."

"Cô ấy tốt lắm, cái gì cũng biết."

"..."

"Nếu cô không có việc gì thì ra ngoài trước đi, tôi muốn ngủ một lát."

Thẩm Hải Dương không nói gì thêm nữa, một câu đơn giản quả quyết khiến Chương Thu Hoa nhất thời ngậm miệng. Trong lúc nhất thời đứng ở đó không biết nên nói cái gì, bị Thẩm Hải Dương mở miệng tiễn khách, lúc cô ta ra chỗ nhà chính thì đầu óc vẫn đang choáng váng.

Lý Hà nghe thấy những lời anh nói, lúc nấu cơm trong phòng bếp tâm trạng phấn khởi lên. Cô cảm thấy những sự hy sinh trả giá của mình, lúc bị người khác khinh bỉ lại có người tôn trọng, thì ra cảm giác này tốt đến vậy. Giống như nhìn thấy đóa hoa đầu cành nở rộ, Hồ Điệp nhẹ nhàng bay tới.

Cơm trưa làm cho anh có canh cá dinh dưỡng, cá chép đậu hũ kết hợp với dưa cải và cơm. Người đàn ông ăn rất ngon, hai đứa nhỏ cũng rất thích.