Chương 4

"Họa Họa, con dẫn em trai ra ngoài chơi đi."

Bảo con gái dẫn con trai đi ra ngoài, hai đứa nhỏ vừa rời tầm mắt, cô có cảm giác mình lý trí hơn một chút. Con trai từ nhỏ đã học giỏi, con trai trời sinh đã rất khát khao cha, vậy thì đi với cha đi.

"Tôi không nuôi nổi hai đứa nhỏ, Như Nhất theo anh."

Phương Trung Thành nghe vậy thì sửng sốt, sự sắp xếp này thực sự ra ngoài dự liệu của anh ta. Con người cô yêu thương con cái thế nào anh ta biết, không nghĩ tới sắp ly hôn cô lại không cần con trai.

Anh ta mới vừa tốt nghiệp, hôm qua mẹ của anh ta còn nói sau này tìm một cô gái cho anh ta lập gia đình lần nữa. Nếu anh ta mang theo đứa bé, vậy còn có thể thuận lợi sao? Thế nhưng thấy cô như vậy, đã dự định xong xuôi rồi. Nếu như anh ta không đồng ý…

"Con cái không phải của một mình tôi, anh không thể hoàn toàn không chịu trách nhiệm làm cha của anh. Nếu như anh không muốn, vậy ba mẹ con chúng tôi đều ở lại, nuôi gia đình chăm sóc vợ con là trách nhiệm của một người đàn ông, anh sẽ không xách quần không quan tâm gì đấy chứ?"

"Tôi…"

Phương Trung Thành bị cô chèn é, sắc mặt tái nhợt, lúc thì xanh một trận, thẹn quá thành giận xem thường cô. "Nhìn dáng vẻ của cô, thô bỉ còn không bằng một gã đàn ông hay móc chân. Ở trước mặt em chồng mà cái gì cũng nói, cô vẫn còn là phụ nữ sao? Với người như cô, tên đàn ông nào có thể đồng ý sống với cô chứ?"

Lý Hà cười gằn: "Anh cảm thấy trở về thành phố vô vọng nên tìm tôi sinh sống, vừa có thể nối dõi tông đường còn có thể có người giặt quần áo nấu cơm hầu hạ anh. Bây giờ trở về thành phố rồi thì bỏ vợ bỏ con không chịu trách nhiệm, bản thân tìm người vợ khác sinh sống. Tôi chỉ là ít đọc sách nên hay nói thẳng, nhân phẩm của anh có khi còn thối hơn hố xí."

"Cô…"

Phương Trung Thành tức giận đứng lên, giơ tay chỉa về phía cô, thở hồng hộc. Lý Hà trợn ngược mắt bất động như núi, thấy anh ta tức đến run rẩy cả người, oán khí trong lòng cô rốt cục tiêu tán thành vô hình.



Cơn tức bị nghẹn lại ở kiếp trước cuối cùng đã để cô nói ra được. Lúc không để ý một người, nói chuyện có thể không kiêng dè chút nào. Kiếp trước bị anh ta ức hϊếp nước mắt chảy khô lại còn bị người ta cười cợt. Cô đã nghĩ đến lời này rất nhiều năm, lăn qua lộn lại suy nghĩ đã lâu.

"Nếu không thì một lần chi trả tiền nuôi nấng hai đứa nhỏ đến khi thành niên, không thì một người một đứa. Không có lý nào anh cởϊ qυầи sảng khoái, tôi phải mệt chết nuôi con cho anh nửa đời sau."

Cốt nhục của mình, mười tháng mang thai, mười hai cây xương sườn đứt rời mới sinh ra bảo bối. Cô yêu con của mình, nhưng con cái không phải của riêng cô.

"Đó là cha con, ông ấy nên chịu trách nhiệm với con. Ông ấy dùng tiền cung cấp cho con đi học thì không phải mẹ có thể thoải mái hơn sao. Tại sao mẹ không muốn ông ấy san sẻ, tại sao phải tự mình mệt mỏi như vậy? Đi sớm về tối lưng còng mỏi mệt, mẹ không nhìn thấy tóc bạc trên đầu mình sao, già hơn những người cùng lứa bao nhiêu?"

Bên tai là tiếng la hét của con trai kiếp trước, trong sự nôn nóng pha thêm đau lòng, trong lòng cô bỗng nhiên lại quặn đau. Cô nên nói như thế nào, sống trong những tháng ngày khổ nhất, ai tạo đường cô cũng không muốn, đặc biệt là người đàn ông đã vứt bỏ các cô vào lúc cô khó khăn nhất.

Nếu như huyết thống cha con không thể chia cắt, vậy thì thời điểm khó khăn nhất mang một đứa đi, đừng nghĩ tới nhặt thứ sẵn có. Cuộc sống khốn khổ mọi người cùng nhau chịu, đừng để cô khổ cực cả đời cuối cùng còn không có ai thấu hiểu cô.

Trước mắt ly hôn bản thân cô rỗng túi, nếu lại như kiếp trước, tùy tiện mang theo hai đứa nhỏ, mẹ con ta chỉ có thể cùng chịu khổ. Cô bị cuộc sống chèn ép tới con mắt dữ tợn, bọn nhỏ rất không thích người mẹ như vậy, cô cũng không thích bản thân như thế.

"Con đàn bà này, ngay cả con mình sinh mà cô cũng không muốn, nhân phẩm cô cao hơn chỗ nào?"

"… Trách nhiệm chia đều, tôi sai chỗ nào?"

Lý Hà tỉnh táo một lúc mới hỏi ra lời này, cô bị anh ta kí©h thí©ɧ trong bụng toàn lửa giận, thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh một trận với anh ta. Kiếp trước vào lúc này trong lòng cô còn lưu luyến anh ta, khóc rống chỉ muốn giữ lại anh ta, cứu vãn cuộc hôn nhân. Kiếp này cô chỉ muốn ly hôn rõ ràng, siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào trong thịt, đau đớn nhắc nhở mục đích của cô là cái gì.

Lời nói rõ ràng của cô khiến các anh em đều trầm mặc. Ly hôn vốn là vấn đề phân chia tài sản và nuôi nấng con cái, người ta không hề nói ra điều gì bất hợp lý. Anh làm cha, nếu dám nói không cần hai đứa nhỏ, một phân tiền nuôi nấng cũng không bỏ ra đó mới là tự vả mặt, không chịu trách nhiệm. Nói như vậy dù là pháp luật hay là đạo đức cũng không cho phép.