Chương 33: Trẻ Con 3

Thì thầm với chồng một số chuyện vụn vặt cuộc sống, xong chuyện lau sạch mặt cho anh, lại đổi chậu và khăn lông rửa chân cho anh. Sau khi làm xong gọi hai đứa trẻ qua, cô đỡ chồng dậy, hai đứa trẻ đổi áo gối và ra giường cho anh thật nhanh.

“Được rồi, mẹ xoa bóp cho cha, hai đứa đi chơi đi.” Hai đứa trẻ đáp lại một tiếng chuẩn bị đi, cô nhớ tới chuyện mua nhà lại gọi Huy Huy trở lại. Mở miệng nói với cậu chuyện mua nhà.

“Cha con hiện giờ như vậy, mẹ có chuyện chỉ có thể bàn bạc với con. Mẹ cảm thấy, mua nhà chắc chắn thích hợp hơn so với gửi ngân hàng, con chịu mua nhà không?”

“Con nghe mẹ.” Cậu cười: “Chú Hàn từng nói, hiện tại mẹ là người giám hộ của con, bảo con nghe lời mẹ.”

“Vậy thì mua. Đợi lúc sang tên nhà mẹ dẫn con đi.”

Hàn Quân và chú họ, không cần nói hai người này là người giữ vai trò giám sát cô. Nhưng Hàn Quân là người chính trực, chỉ cần tâm tư cô ngay thẳng, sẽ quan tâm cô ở mọi phương diện cuộc sống. Còn chú họ là người hai mặt, vừa mang đến phiền phức cho cô cũng vừa giữ vai trò giám sát cô, nhưng chỉ cần tâm tư cô ngay thẳng, ông ta sẽ không có cách. Nói trắng ra, bản thân cô làm việc ngay thẳng thì không có gì phải sợ.

Đã coi trọng căn nhà kia, tiếp theo mỗi ngày cô đều đi qua xem. Quấy rầy ông cụ mỗi ngày, biểu thị cho ông cụ biết cô có ý mua nhà nhưng tiền không quá dư dả.

“Nàng dâu nhỏ, cháu bác đã nói rồi, giá đó của cháu thằng bé không thể bán. Căn nhà này không tới mấy năm nữa chắc chắn sẽ tăng vùn vụt, bán rẻ quá thằng bé quá lỗ.”

“Bác ơi, chuyện mua bán này không phải rao giá cao ngất thì trả tiền tại chỗ sao. Cháu bác từng nói mấy năm giá nhà sẽ tăng vùn vụt, chẳng lẽ anh ấy chưa từng nghĩ qua mấy năm nữa vật giá cao, tiền căn bản không có sức mua như hiện giờ sao?”

Những thuật ngữ kinh tế học này đều là đời trước cô học từ trong tivi, lúc này vận dụng kiến thức với ông cụ. Ông cụ không hiểu cái này, dẫu sao vật giá trong nước bao nhiêu năm chưa từng thay đổi.

Kinh tế có kế hoạch, thiếu thốn vật chất nhưng vật giá ổn định, lập tức thay đổi kinh tế thị trường, bao nhiêu người đầu không nhận thức kịp, căn bản chưa từng nghĩ đem tiền đổi thành đồ vật để phòng ngừa lạm phát. Đời trước trong thôn cô có một nhà địa chủ bốn người làm ruộng, nông nhàn làm lao động phổ thông, cho dù kiếm tiền gửi ngân hàng vẫn không nhàn rỗi. Nhưng gửi hơn mười năm, phát hiện tiền năm đó có thể xây hai căn nhà lầu thì hiện giờ ngay cả một căn nhà trệt cũng không đủ.



“Cái này bác đây không hiểu. Cháu đợi đi, bác chuyển lời của cháu nói cho cháu bác.”

Đã tới mấy chuyến, kết quả ngay cả mặt chính chủ cũng không nhìn thấy. Nhưng căn cứ theo suy đoán của chính chủ, có lẽ anh ta là một người có hiểu biết. Kinh tế có kế hoạch thay đổi đến kinh tế thị trường, từng bước một kết nối với quốc tế. Nếu không có hiểu biết, học thức, gan dạ sáng suốt, chỉ dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm trước kia, không chỉ không bán được nhà mà còn sẽ chịu lỗ lớn.

“Vậy được, ngày mốt cháu lại đến.”

Tạm biệt ông cụ, cô trở về nhà, hai đứa trẻ còn chưa tan học, buổi sáng cô quét dọn vệ sinh theo thói quen, sau đó chuẩn bị công việc làm bánh bao. Bất giác đã đến buổi trưa, hôm nay đã làm nhiều nhân cà rốt đậu hũ hơn một chút, cô gói sủi cảo cho hai đứa trẻ ăn.

“Mẹ ơi, bọn con về rồi.”

Cô thò đầu cười với hai đứa trẻ: “Ngoan, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

Sủi cảo nha, dù là nhân chay nhưng hai đứa trẻ vẫn ăn rất ngon miệng. Lý Hà nhìn ra ngoài một chút theo bản năng, mấy ngày nay con trai cô không đến, là bà cụ già trong nhà lại kiếm chuyện gì rồi? Không chống nổi cô, sẽ không ở sau lưng bắt nạt con trai cô chứ?

“Huy Huy.”

Cô đang lo lắng cho con trai, một người phụ nữ đứng ở cửa gọi Thẩm Huy, Lý Hà hiểu ra. Chẳng trách trông người phụ nữ này rất quen mắt, hóa ra là mẹ ruột của Thẩm Huy, cô từng nhìn thấy hình trong album ảnh.

Người phụ nữ lúc này còn thời thượng hơn so với trong hình, giày cao gót, quần may thẳng tắp, mặc áo len, ngũ quan sáng sủa mang theo tính công kích. So với lối ăn mặc mộc mạc của Lý Hà quả thực là hai thái cực.

“Huy Huy, mau ra đây, lúc này mới bao lâu đã không biết mẹ rồi sao?”