Chương 31: Trẻ Con 1

“Bác ơi, là nhà của bác muốn bán sao?”

Ông cụ nghe thấy tiếng, ngồi thẳng người lên, nhìn cô vẫy tay bảo cô đi vào: “Không phải bác, bác trông nhà thay cháu thôi.”

“Vậy, căn nhà này có muốn bán không ạ?”

“Có. Cháu bác có chuyện gấp cần dùng tiền cho nên muốn bán căn nhà đi.” Ông cụ quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá cô có khả năng mua nhà không. “Căn nhà này bán toàn bộ cần tiền mặt.”

“Bao nhiêu?”

Thấy dáng vẻ cô, ông cụ do dự một chút đưa ra ba ngón tay: “Hai mươi nghìn.”

“Quá đắt rồi.”

Thời kỳ này nếu ở quê xây một căn nhà gọn gàng như vậy khoảng hai ba nghìn, đóng la phông, trải sàn, cửa sổ kính,... cũng không tới năm nghìn. Coi như đây là thành phố, nông thôn không so được, nhưng hai mươi nghìn cũng thực sự quá cao rồi. Dẫu sao, thời kỳ này vừa mới mở cửa, mọi người căn bản không thấy được sự ưu việt của vị trí địa lý mang lại, giá nhà căn bản cũng không tăng.

“Cháu bác nói, mảnh đất này sau này giá nhà chắc chắn tăng cao. Hơn nữa, cháu xem xung quanh đây, bên ngoài phòng phía nam chính là đường phố lớn, sau này mở rộng ra thì có thể làm buôn bán. Vị trí tốt như vậy, đó có thể gặp không thể cầu.”

Ngược lại ông cụ nói là thật, cô cũng rất thích vị trí địa lý này. Sân đối diện đường cái, xung quanh gần mấy trường học, về sau nhờ sự mở rộng tuyển sinh của trường đại học mà xây dựng thêm, sau này chi phí nơi này chắc chắn không bình thường. Bất luận làm buôn bán gì cũng có thể.

“Vậy hai mươi nghìn cũng quá cao rồi, đừng nói thành phố, chính là Kinh Thành giá cũng không cao như vậy.” Thời kỳ hoàng kim của bất động sản phải đến sau năm hai nghìn, thời gian dài như vậy, lấy tiền đi buôn bán có thể kiếm được bao nhiêu. Cô đây là vì đảm bảo cho nên mới lựa chọn đầu tư lâu dài.



“Giá cháu bác nói chính là giá này, cháu dâu nhỏ à, nếu cháu có ý định mua thì nói một giá, nếu thằng bé quay về bác giúp cháu chuyển lời cho nó.”

Lý Hà cân nhắc một chút, nói một giá thăm dò. “Năm nghìn.”

Ông cụ lắc đầu cười một tiếng, không nhiều lời, vẫy tay tiễn khách. Cô từ trong sân đi ra, thấp thỏm trong lòng, có phải mình ra thấp rồi không? Căn nhà tốt có thể gặp không thể cầu, nếu mua được thời gian dài chắc chắn có lợi hơn so với gửi tiền ở ngân hàng. Bất động sản tương lai là nước dâng thuyền cao, bỏ lỡ rồi khó tìm.

Dọc đường về, vừa chạy xe trong lòng cô vừa tính toán sổ sách, qua hai mươi năm nữa giá nhà thành phố mỗi mét vuông khoảng hai nghìn, nhưng đó là nhà lầu không phải là nhà sân nhỏ độc quyền kiểu này. Căn nhà này ngay cả nhà kèm sân đại khái khoảng bốn trăm mét vuông, chỉ diện tích căn nhà cũng hai trăm năm sáu. Nghe nói phá bỏ và dời đi căn nhà tính theo cùng diện tích, sân nhà thì tính theo nửa diện tích.

Điều kiện là các tòa nhà có vị trí địa lý như nhau. Nếu tính như vậy nhà ở trung tâm thành phố cũng có thể được hai căn nhà lầu cộng thêm một cửa hàng, nếu hơi lệch một chút thì có thể gấp đôi. Hai mươi nghìn đô la đến lúc đó có thể đổi gần hai trăm nghìn, cộng thêm lãi thì khoảng hai trăm. Mà nếu đổi thành nhà, ít nhất cũng có giá bảy tám trăm nghìn.

Đổi lại như vậy đã kiếm được một khoản, hơn nữa theo thời gian thay đổi, giá nhà sẽ tăng vọt. Nhà đã mua có thể ở thêm mười mấy năm, hoặc cho thuê kiếm tiền thuê nhà, cái này cũng là lợi nhuận ẩn hình. Tương lai đổi thành nhà lầu và mở cửa hàng cũng có thể tiếp tục cho thuê, cái này cũng là lợi nhuận.

Ngày mai lại đến. Nếu có thể ép giá xuống một chút sẽ càng kiếm được nhiều hơn, dẫu sao hiện giờ không có mấy nhà có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nhà. Nếu bác ấy nhất định đòi hai mươi nghìn, đoán chừng rất khó bán đi. Không sao, tính như vậy một chút, trong lòng cô cũng có cơ sở, biết ranh giới thấp nhất là ở đâu.

Trên thực tế cô chỉ thấy đến 2005, nếu thấy thêm mười mấy năm nữa cô sẽ hiểu, giá nhà sau đó mới tăng vượt bậc. Chỉ là lúc này mua hai mươi nghìn cũng chắc chắn kiếm được nhiều tiền.

Thời kỳ này hộ vạn nguyên có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô yên tâm chạy xe về nhà. Vừa vào cửa, mẹ chồng cũ của cô lại đang đứng trong sân. Bà ta đang nói với hàng xóm cô có lỗi, thấy cô về lớn tiếng nhắc lại lần nữa.

“Nhìn, nhìn thấy chưa. Bản thân mỗi ngày bán bánh bao, cho con trai ruột mình ăn lại còn đòi tiền thằng bé. Mọi người từng thấy ai làm mẹ như vậy chưa? Coi như đã ly hôn, nhưng đứa trẻ là con cô ta sinh ra. Ăn một cái bánh bao cũng đòi tiền, có phải quá đáng lắm không.”