Chương 28: Mỹ Thuật 1

“Cô…cô, người phụ nữ này…cô.”

Thậm chí ngay cả lời giải bày uyển chuyển cũng không có, cô trực tiếp nói cháu không bằng lòng cho chú. Điều này đã chọc chú họ tức chết, lắp ba lắp bắp cũng không biết phải nói gì cho tốt, bị cô nói lại, tạm thời không biết trả lời thế nào. Thím họ rót ly nước cho chồng để ông ta bình tĩnh, mở miệng trách mắng Lý Hà.

“Cháu dâu, sao cháu nói chuyện như vậy? Chúng ta là bậc cha chú, cháu nói chuyện với bậc cha chú như vậy quả thực không hiểu phép tắc, cháu muốn làm chú họ cháu giận xảy ra chuyện thì làm sao được? Công việc ổn định đó…”

Lý Hà bận làm bánh bao, chẳng muốn nói lời vô ích với bọn họ. Trực tiếp ngắt lời bà ta: “Thím à, có một câu thím nói đúng rồi. Cháu là người nông thôn, vẫn thật sự không biết phép tắc. Cho nên cháu thích làm cái gì thì làm cái đó, sau này hai người đừng nói phép tắc hay không phép tắc gì với cháu nữa. Nhà của cháu, cháu làm chủ, không tới lượt hai người khua tay múa chân.”

“Cháu.”

“Đi từ từ không tiễn. Sau này hai vị bớt đến, tránh cho bị tức giận sinh bệnh còn vu vạ cho cháu. Cháu đây không nhận nổi đe dọa, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

“Cô.”

Hai người bọn họ tức giận cả người phát run, lần này không phải giả vờ, là thật sự tức giận đến mức sắp ngất xỉu. Trước đó đứa cháu dâu kia tuy nói cũng rất kiêu ngạo, nhưng không có không nể mặt bà ta như vậy.

“Cô, cô đợi đó cho tôi, cô xem tôi làm sao chỉnh đốn cô.”

Lý Hà nhìn bọn họ rời đi, cười khẩy một cái, nhanh chóng làm bánh bao. Bà đây không rảnh nói nhảm với các người. Đừng thường xuyên muốn đến chỗ tôi lấy món hời. Một người phụ nữ nuôi hai đứa con và một người thực vật như tôi, nói chuyện làm việc phải kiên cường một chút. Tôi là trụ cột trong gia đình, phải chống đỡ thẳng lên mới được.

Bán bánh bao, sữa đậu nành thức khuya dậy sớm, một tháng nay bởi vì tác phong sạch sẽ của cô và mùi vị đồ ăn thơm phức nên buôn bán càng ngày càng tốt. Bước đầu tính toán một chút, chỉ một tháng thu nhập đã được mấy trăm.

Đếm tiền mình tự kiếm, lúc này cô thật sự mở cờ trong bụng. Trên sổ tiết kiệm có mấy chục nghìn cô bảo quản thay, hơn nữa còn là đô la Mỹ. Nhưng cô biết đó là tiền của cha con nhà họ Thẩm, tiền bản thân làm việc kiếm được mới là đồ bảo đảm của mẹ con cô. Cô giữ gìn sổ tiết kiệm cho con thật tốt, sau khi tìm được căn nhà phù hợp thì sẽ mua nhà cho cậu đầu tư.

“Tiền mình tự kiếm nha. Nhà ở và hộ khẩu đã giải quyết rồi, dựa theo tốc độ kiếm tiền này, đến cuối năm nay có thể tiết kiệm mấy nghìn, tự mình cũng có thể mua nhà.”



Thật sự không dám tính kỹ, vừa tính như vậy bản thân cô cũng kinh sợ rồi. Dù biết thời kỳ này phải làm thế nào, nhưng thật sự lấy được số tiền đầu tiên vẫn rất kinh ngạc. Khó trách người xưa nói có tiền khó mua điều biết trước, đời trước nếu cô biết điều này, vậy nói gì cũng phải vào thành phố thật sớm.

“Mẹ ơi, chú Hàn đến rồi.”

Thẩm Huy ở bên ngoài gọi, cô cất đồ xong ra ngoài tiếp đãi khách: “Mau ngồi xuống, tôi rót nước cho anh.”

Hàn Quân đã thăm bạn học cũ, trải qua quan sát khoảng thời gian này anh ấy càng thêm kính trọng Lý Hà. Người phụ nữ này giỏi giang lại hiền lành, trong nhà sạch sẽ gọn gàng, chăm sóc hai cha con này rất tốt. Cô nấu cơm tay nghề cũng rất tốt, bánh bao rất ngon, nghe nói buôn bán không tệ.

“Không cần bận rộn, tôi đến là có chuyện nói cho cô biết.”

Lý Hà rót nước cho anh ấy, ngồi xuống một bên: “Chuyện gì thế?”

“Ngày mốt trường tiểu học, trường mầm non trên đường Kiến Thiết ghi danh học sinh mới, cô đừng quên ghi danh cho hai đứa trẻ…”

“Tôi biết, tôi đã nhìn thấy thông báo dán ở cổng trường rồi.”

“Còn có một chuyện chính là giáo viên mỹ thuật cô nhờ tôi tìm, tôi đã tìm thấy cho cô rồi. Tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương, hiện giờ đang làm giáo viên mỹ thuật. Tôi đã đưa tranh cắt giấy của Họa Họa cho cô ấy xem, người ta rất thích cái này. Nếu không phải tranh cắt giấy này, người ta sẽ không nhận học sinh nhỏ như vậy đâu.”

Vừa nghe lai lịch như thế, Lý Hà liền cười: “Được nha, vậy hôm nào tôi dẫn Họa Họa đến nhà người ta để cô ấy gặp đứa trẻ thử?”

“Đã hẹn rồi, ngày mốt. Ba giờ rưỡi chiều ngày mốt tôi dẫn mọi người đi qua.”

“Được, tôi biết rồi.”