Chương 23: Qua Đời 2

Điều nên dặn dò đều đã dặn dò rõ ràng, thứ muốn ăn cũng đã ăn đến miệng. Trước đó bà còn kêu đau, hiện tại lại không nói nữa. Ăn xong bà còn bảo Lý Hà đỡ bà đến nhà chính.

“Con cõng mẹ đi qua.” Lý Hà ngồi xổm bên cạnh bà.

“Không cần, mẹ có thể đi.”

Bà bỗng nhiên có tinh thần, trong lòng Lý Hà liền biết không tốt. Nghe theo đỡ bà đến nhà chính, đi mấy bước thấy bà không có sức lực, cô khom người một cái bế bà lên.

Hai đứa trẻ đang ở trước mặt, vốn chuẩn bị vén màn cửa, nhưng bà nội đi quả thực rất chậm. Lúc này thấy Lý Hà bế người lên, hai đứa trẻ vội vàng vén hết màn cửa gian nhà chính lên.

Lý Hà biết bà cụ muốn nhìn con trai một chút, cho nên trực tiếp bế bà đến trước giường Thẩm Hải Dương. Cô ngồi phía sau người bà cụ đỡ cho bà, ánh mắt bà đảo đi đảo lại giữa con trai và cháu trai, dùng cái tay thô ráp, nhăn nheo kéo tay nhỏ của Thẩm Huy. Không đợi bà mở miệng, cậu đã mếu máo nói trước.

“Cháu sẽ chăm sóc cha, bà nội yên tâm.”

Nói xong nước mắt lặng lẽ rơi, Lý Hà nghiêng đầu nhìn Thẩm Hải Dương, càng hy vọng anh có thể đột nhiên tỉnh lại. Một già một trẻ nhìn rất đáng thương, cô vào nhà này chưa được bao lâu, không thể thay thế địa vị của anh cho bọn họ đủ cảm giác an toàn được.

Họa Họa nhìn Thẩm Huy rơi nước mắt, đứng bên cạnh cũng rơi nước mắt theo, lặng lẽ kéo tay anh trai. Anh trai thật đáng thương, cha nằm trên giường không nhúc nhích, bà nội cũng bị bệnh nặng.

“Đứa trẻ ngoan.”

Bà cụ sờ đầu cháu nội, xoay người dựa vào lòng Lý Hà: “Đều giao phó cho con hết.”

“Mẹ yên tâm, chuyện con đáp ứng con sẽ làm được.”

Ngồi ở trong nhà chính đại khái mười mấy phút, bà cụ quả thực không chống đỡ nổi, lại được Lý Hà bế trở về căn phòng ban đầu. Đêm hôm đó tắt thở, trước khi mất cố gắng kéo tay Lý Hà.

“Yên tâm, yên tâm, có con mà.”

Bà cụ tắt thở trong lời cam kết của cô, theo thông lệ khóc tiễn bà cụ đi, mấy hàng xóm nghe thấy tiếng khóc báo tang thì chạy đến giúp đỡ. Hôm sau tất cả bạn học, bạn thân và đồng nghiệp có quan hệ tốt trong đơn vị của Thẩm Hải Dương đều đến giúp đỡ, trong tay Lý Hà không thiếu tiền, chuyện này tiến hành rất thuận lợi, sau ba ngày trời nóng nực bà cụ được hỏa táng hạ táng.





Mặc đồ tang đưa tiễn bà cụ đến cuối cùng, đợi sự việc kết thúc tiễn người giúp đỡ đi, cô đến nhà đổi quần áo. Đem mấy chiếc áo nửa tay hoa hồng đỏ nền trắng mới làm trong ngăn kéo xếp xong đè vào đáy rương.

Xung hỉ cũng chính là muốn bà cụ vui vẻ, những quần áo này tiếp theo trước khi đốt giấy ba năm không thể mặc nữa. Trên áo tay ngắn hoa màu xanh nền trắng cô mặc có quấn khăn tang màu đen nhằm để tang cho bà cụ, người ngoài nhìn thấy liền biết là tình huống gì.

Nghỉ ngơi một ngày xong, cô thức dậy quét dọn vệ sinh, đồ của bà cụ căn bản đều đốt hết, chỉ giữ lại mấy thứ làm kỷ niệm. Trên giường đất đã đổi ga giường mới, trong nhà gọn gàng ngăn nắp. Chỉ không thấy chủ nhân nữa.

Thẩm Huy vừa vào nước mắt liền không nhịn được chảy ra, Lý Hà vỗ về cậu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

“Đừng buồn nữa, bà nội biết sẽ đau lòng.”

Cô vừa nói như vậy, đứa trẻ càng khóc lợi hại hơn, cô ôm cậu vào lòng, để cậu mặc sức giải tỏa. Bận rộn làm tang sự xong, cậu hiểu chuyện không dám gây phiền phức. Nỗi đau người thân qua đời đó giống như gai nhọn đâm vào trong thịt, sau khởi đầu chết lặng, trong cuộc sống hàng ngày bạn sẽ càng phát hiện rõ ràng hơn, bà thật sự đi rồi, cũng không nhìn thấy bà được nữa.

Hai mắt cậu ngấn lệ khóc như mưa, Lý Hà vỗ về an ủi dỗ cậu một chút: “Không sao đâu, sau này có mẹ mà, mẹ sẽ cùng con lớn lên. Có gì không thoải mái thì nói với mẹ, mẹ sẽ nhìn con lớn lên trưởng thành, lấy vợ sinh con, đến lúc đó chúng ta cùng đi nói với bà nội, nhất định bà ấy rất vui.”

“Mẹ ơi, bà nội thật sự có thể nhìn thấy chúng ta sao?”

“Có thể, bà nội vẫn luôn ở bên cạnh con.”

“Tối nay con có thể ở phòng phía Tây ngủ cùng em gái không?” Nói xong thấy Lý Hà một lúc chưa trả lời, cậu mếu máo có chút tủi thân. Lý Hà nhanh chóng nói có thể.

“Mẹ vốn nghĩ con là con trai, từ nhỏ phải rèn luyện độc lập, nhưng bà nội vừa qua đời tạm thời con không quen, vậy bầu bạn trước đi.”

Buổi tối thu xếp hai đứa trẻ ổn thỏa, cô xoay người ra ngoài đóng cửa. Lấy nước đến phòng phía Đông rửa mặt cho chồng, vừa làm việc vừa nói với anh. Bác sĩ nói nên nói chuyện với anh nhiều hơn, nhưng cô không biết nói gì, cho nên liền nói chuyện vụn vặt mỗi ngày cho anh nghe.

“Mẹ đã đi rồi, người buồn nhất chính là Thẩm Huy. Trong nhà này ngoại trừ bà nội, anh gần gũi với thằng bé nhất, nhưng hiện tại anh không có động tĩnh. Có lẽ thằng bé không có cảm giác an toàn, nhìn ánh mắt sợ hãi của nó tôi cũng đau xót. Anh có thể tốt lên thì tốt rồi, đứa trẻ không mẹ ít nhất còn có cha. Không sao, tôi chỉ nhắc đến một chút thôi, anh không tỉnh lại cũng không sao, nằm đó đứa trẻ này cũng coi như có cha.”