Chương 18: Hàng Xóm 3

Anh ta đẩy xe ra ngoài, Lý Hà thì đi ra khỏi nhà. Nhặt trong viện lên một viên gạch, đứng chính giữa, tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, dường như bị ép tới cực hạn, rốt cuộc không thể chịu đựng được.

“Nhà họ Lưu, các người bắt nạt người khác như thế, vậy hôm nay chơi tới cùng. Chỉ cần Lý Hà tôi còn sống một ngày, anh đừng mơ chắn kín cửa sổ nhà tôi.”

Đường đi không rộng rãi như trước kia, bắt ánh sáng kém, cô nói chứ, giống như muốn chắn nhà bọn họ thành mộ phần vậy. Mẹ Lưu Bưu muốn kéo cô ra thì bị cô giơ tay quăng sang một bên. Vừa rồi còn là Lâm Đại Ngọc, chớp mắt đã thành Tôn Nhị Nương. Hằng năm làm việc nông nên cánh tay rất rắn chắc, mấy năm nay vì để kiếm thêm điểm công, việc cô làm đều là việc của đàn ông, trên cánh tay đều là cơ bắp.

“Nói cho các người biết, đừng mong bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi, ép quá lf một mình tôi đổi cả nhà các người. Bà đây bỏ ra cái mạng này, các người cũng đừng mơ chắn nhà tôi lại.”

Tranh chấp xây phòng chắn ánh sáng đơn giản khiến cô hét giống như phá vỡ đường cùng trên chiến trường. Khàn cả giọng hô to, Lưu Bưu đẩy xe tới, còn chưa tới trước mặt, cô đã xông lên ném về trán anh ta một cục gạch. Lập tức đầu người đàn ông máu chảy không ngừng, mọi người nhanh chóng thu xếp đưa đến trung tâm y tế.

Người nhà họ Lưu đều đi lo việc khác, cô vỗ vỗ tay, đem gạch đỏ mà bọn họ kéo vào chất lên xe đẩy. “Họa Họa, Huy Huy đến đây giúp.”

Ba mẹ con ra tay, hàng xóm xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt không biết đây là tình huống gì. Nhanh chóng dọn dẹp xong đống gạch ra ngoài, không bao lâu nhà họ Lưu đã trở lại, đi cùng còn có cảnh sát nhân dân ở đồn công an.

Lúc này Lý Hà lại biến thành Lâm Đại Ngọc, nhìn thấy cảnh sát thì yên lặng rơi lệ, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận là chính mình ra tay đánh Lưu Bưu.

“Nhà chúng tôi mẹ góa con côi, không ai làm chủ cho, anh ta bắt nạt chúng tôi, muốn xây phòng dưới nền cửa sổ nhà chúng tôi. Đồng chí cảnh sát anh nói xem, dựa vào đâu mà cho anh ta xây phòng dưới nền cửa sổ nhà chúng tôi? Anh ta còn muốn đánh người, nếu không phải chúng tôi trốn nhanh, bây giờ người nằm xuống chính là ba mẹ con tôi.”

“Hơ, cô đổi trắng thay đen. Nhà chúng tôi đánh cô hồi nào? Hơn nữa ai xây phòng dưới nền cửa sổ nhà cô, đó rõ ràng là dưới nền cửa sổ nhà chúng tôi.”

Cửa sổ phía đông nhà chính, cửa sổ phía bắc đông sương, viện nhỏ, đây chính là một khoảng đất. Cảnh sát nhân dân nghe hai nhà nói xong, vừa thấy tình huống thì hoà giải là đừng xây phòng.

“Nơi này nhỏ quá, bác muốn xây phòng ở đây thì chắc chắn là chắn ánh sáng và lối đi nhà người ta, là ai thì cũng không chịu.”



Vết thương của Lưu Bưu chỉ là băng bó tốn mấy hào, còn lại thì không có việc gì. Thái độ của cảnh sát nhân dân và quản lý bất động sản chỗ đối với việc này đều là không cho xây nữa, nhà họ Lưu cũng hết cách.

Đối với quản lý nhà nước có thể tiền trảm hậu tấu, nếu xây phòng thì họ cũng không có cách nào. Nhưng hôm nay Lý Hà làm ầm ĩ như vậy, về công về tư, phòng này đều không xây nổi.

“Vậy tôi uổng công bị đánh sao?”

“Anh không bắt nạt người ta, người ta sẽ đánh anh sao?”

Thời này không giống với sau này, tranh chấp bồi thường gì đó cũng chưa có quy định cụ thể, mọi người cũng không quan niệm có chuyện gì cũng khởi tố lên tòa. Chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, cơ bản nhà nước đều hoà giải. So sánh hai nhà, một nhà người đông thế mạnh, một nhà mẹ góa con côi, không cần phải nói khẳng định là anh bắt nạt người ta quá dữ. Huống chi vết thương của anh không sao, cho nên hoà giải xong rồi thôi.

Quản lý bất động sản và cảnh sát đều đã đi, cảnh cáo anh ta đừng xây nhà nữa. Nhà họ Lưu uổng công bận rộn một hồi, đem gạch, tấm bê tông đúc sẵn mới mua vân vân trả lại hết.

Lý Hà vào bếp nấu cơm rồi vào phòng chăm sóc bà cụ, vừa rồi bà cụ ở trong phòng cũng nghe thấy ầm ĩ bên ngoài. Lúc trước nhà họ Lưu đã có ý định này, nhưng hàng xóm nhiều năm, biết bà nhất định không cho. Lớn tuổi rồi, chỉ cần ngồi trên mặt đất là bọn họ hết cách, đây là đợi bà không ra cửa nổi nên mới như vậy.

“Không tệ, có thể gánh vác gia đình.”

Lý Hà cười cười: “Vậy mới được, sao cũng không thể để người khác bắt nạt lên đầu mình. Đường đi, cửa sổ đều bị chắn, vậy nhà ta thành gì? Không ngăn phía đông được, vậy cũng sẽ có ý định với phía tây, đến lúc nhà ta sẽ không thể ở.”

“Lúc ra tay thì cẩn thận, đừng đem đánh người ta tàn tật. Đánh tàn tật nhẹ thì bồi thường, nặng thì có thể ngồi tù.”

“Biết ạ, con đánh ngay trán anh ta. Chỗ này rắn chắc nhất, bình thường đều chính là chảy máu trầy da, sẽ không xảy ra chuyện.”

Con dâu rất có năng lực, về công về tư đều chống chọi được. Bà cụ thở phào một hơi, cảm thấy mình đã nhìn đúng người. Đang an ủi, vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai vợ chồng em họ vén rèm đi vào, trong tay xách theo túi lưới lớn.